Nếu không thì chỉ cần dựa vào quan hệ giữa cô và Cố Thành Trung thì ai dám sai sử chứ. Có khi còn không kịp nịnh bợ.
Nếu như người khác trở thành vợ của chủ tịch thì chắc chắn vui tới nỗi không biết đông tây nam bắc gì rồi. Nhưng Hứa Trúc Linh lại khác.
Cô chân thật, cho nên mãi mãi cũng sẽ không bị tiền tài quyền thế mê hoặc.
"Ông chủ, lấy cho tôi mấy cái này." Bạch Minh Châu chủ động nói, khiến Hứa Trúc Linh có hơi kinh ngạc.
Cô còn tưởng rằng trong lòng cô ấy không vui nên không bằng lòng xách nước về chứ.
Bạch Minh Châu thấy ánh mắt của Hứa Trúc Linh thì cười rồi nói: "Cậu nói đúng, tớ có thể dán lên nhãn hiệu của người kia nhưng không thể trở thành kẻ phụ thuộc."
"Ai thế? Đừng nói là cậu giấu tớ đi yêu đương nhé?"
"Không nói cho cậu biết."
Tính tình của Bạch Minh Châu kiêu căng, lại coi trời bằng vung. Nếu là trước kia thì chắc chắn cô ấy sẽ không thỏa hiệp.
Nhưng bây giờ...
Cô ấy cảm thấy Hứa Trúc Linh nói rất đúng.
Nguyên Doanh, anh không thể quay trái quay phải tôi được đâu!
Anh là anh trai tôi, nhưng tôi chắc chắn sẽ không thành kẻ phụ thuộc của anh!
Bạch Minh Châu muốn chứng minh chính mình, để Nguyên Doanh luôn xem nhẹ cô ấy phải cúi đầu.
Rất nhanh hai người đã mua nước về, cả hai mệt đến nỗi thở hồng hộc. Nhưng những người kia chẳng thèm cảm ơn lấy một câu mà còn cất lời oán trách.
Phàn nàn sao lại lâu như thế, mua sai nước các kiểu.
Bỏ sức mà chẳng được gì tốt.
Mặt Bạch Minh Châu xụ xuống, cô ấy nắm tay thành đấm.
Hứa Trúc Linh nhìn thế thì giật mình, cô thật sự rất sợ Bạch Minh Châu sẽ bay qua đấm cho mỗi người đó một cái.
Một lúc lâu sau Bạch Minh Châu mới hít sâu một hơi rồi nói: "Hít vào, mình không tức giận. Thở ra, mình không giết người! Hít vào, không tức giận, thở ra.."
Bạch Minh Châu làm như thế mấy lần mới kiềm chế lại được.
"Đi thôi."
Sau đó hai cô cõng túi xách lên rồi lại bắt đầu đi đường.
Chỗ này có một cái động nhân duyên, người ta đồn bảo hai người yêu nhau mà tìm được động nhân duyên sẽ đạt được chúc phúc.
Hoặc là lấy được thẻ cầu nguyện trong động nhân duyên cũng được.
Nhưng động nhân duyên ở nơi sâu, phải đi rất xa.
Có người đề nghị đi qua đó, có người muốn tiếp tục lên núi.
Hứa Trúc Linh cũng đi theo.
Bụng của Bạch Minh Châu không thoải mái nên cô ấy muốn đi nhà vệ sinh. Nhưng ở đây cũng chẳng có nhà vệ sinh, phải lên tới đỉnh núi mới cô.
Vậy nên Bạch Minh Châu đi trước.
Động nhân duyên xa hơn những gì Hứa Trúc Linh tưởng tượng, bây giờ cũng không phải là mùa du lịch nên lại càng không thấy những khách du lịch khác.
Trên tảng đá có đầy rêu xanh, hơi không cẩn thận là sẽ bị trẹo chân.
Hứa Trúc Linh đi qua đó một cách cẩn thận, cô nhìn thấy động nhân duyên, trong đó có một cặp tượng đá đang quỳ lại. Trên tượng được bôi màu đỏ, tựa như là áo cưới.
Rất nhiều người không đi vào trong, bởi vì bên trong có chút hoang tàn, họ chỉ cần nhặt được thẻ cầu nguyện là đi.
Hứa Trúc Linh tấp bé, cô cũng muốn lấy một cái thẻ cầu nguyện nhưng với không tới.
Cô muốn tìm người giúp đỡ nhưng bọn họ lại vội vàng lên đỉnh núi nghỉ ngơi, lấy được đồ là quay người đi khỏi đây luôn rồi.
Hứa Trúc Linh nhảy nhảy, cuối cùng cũng có thể với tới thẻ cầu nguyện ở trên cao.
Nhưng lại không ngờ rằng giẫm trúng rêu xanh trên tảng đá, trực tiếp trượt chân ngã xuống đất.
Đau quá...
Hứa Trúc Linh hít sâu một hơi, cô đau tới nỗi khóc lên.
Bàn tay đã rách, chảy máu ra ngoài.
Hứa Trúc Linh ngẩng đầu muốn nhờ người giúp đỡ, nhưng không ngờ rằng mọi người đã đi hết rồi.
Cũng đúng, ai ai cũng mang theo rất ít đồ, làm gì có ai mang nhiều đồ như cô chứ.
Cô run rẩy, muốn đuổi theo đội ngũ nhưng chân quá đau, không thể bước nổi.
Đừng nói gì là lên núi, bây giờ Hứa Trúc Linh muốn xuống núi cũng có chút khó khăn.
Cô chỉ có thể quay lại động nhân duyên, ngồi trên tảng đá đợi Bạch Minh Châu giải quyết xong quay lại tìm mình.
Trong động gió thổi, rất lạnh...
Hứa Trúc Linh run lên rồi ôm chặt lấy chính mình, cô nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác. Chỗ này có thần linh phù hộ, chắc sẽ không có yêu ma quỷ quái gì đâu nhỉ.
Hứa Trúc Linh biết càng nghĩ sẽ càng sợ nhưng cô không thể khống chế chính mình được.
Cô chỉ có thể núp trong một góc đợi Bạch Minh Châu quay lại.
Những người khác rất nhanh đã leo tới đỉnh núi.
Cố Thành Trung nhìn thoáng qua lại không thấy Hứa Trúc Linh đâu cả, anh không khỏi nhíu mày.
Hứa Trúc Linh không ở đây, cô ấy đi đâu rồi?
Anh thấy Bạch Minh Châu thì gọi cô ấy tới.
"Trúc Linh đâu rồi?"
"Cô ấy không tới sao?"
Bạch Minh Châu cũng đã nhận ra vấn đề này, Hứa Trúc Linh vẫn chưa đi lên.
Cô ấy vội vàng đi hỏi những người vừa đi động nhân duyên. Bọn họ cũng không chú ý tới Hứa Trúc Linh. Dù sao cũng là người nhà đi theo, cũng không quen, ai quan tâm nhiều như thế chứ.
"Điện thoại của cô đâu, xem xem cô ấy có tìm cô không."
"Điện thoại của tôi... vừa mới rớt trong nhà vệ sinh rồi..."
Bạch Minh Châu nói với vẻ đau đầu.
Cổ Thành Trung nghe thấy thế thì nhíu mày. Cô nhóc đần độn như Hứa Trúc Linh sao có thể ở một mình trên núi chứ.
Anh đi nghe ngóng đường tới động nhân duyên rồi định đi xuống núi một mình.
Hứa Trúc Linh vẫn còn ở trong động, lúc sau còn có mưa.
Cô đã xem dự báo thời tiết, hôm nay nắng đẹp, không ngờ rằng thời tiết trong núi khó lường như thế, nói mưa là mưa.
Có lẽ chỉ là mưa bóng mây thôi. Nhưng dù gì cũng là mưa mùa thu, trong đó còn cuốn theo một trận gió lạnh.
Gió lạnh thổi vào động, mang theo chút lạnh lẽo của mưa táp vào người Hứa Trúc Linh. Cô vội vàng chuyển vào trong, ngồi sau hai tượng đá để che mưa.
"Hai anh chị cực khổ một chút nhé, em cho anh chị một chút đồ cúng này."
Cô cố gắng nói chuyện để xua đi sợ hãi.
Đúng lúc này đột nhiên có một giọng nói từ xa truyền tới, dường như là đang gọi tên của cô.
"Thần linh... hay là quỷ quái." Trái tim của cô như ngừng đập.
"Anh chị ơi, nhớ bảo vệ em nhé, trên núi nhiều tinh quái, em chỉ là vô ý đụng chạm mà thôi."
"Hứa Trúc Linh!"
Tiếng gọi càng ngày càng gần, đúng là có người đang gọi mình rồi.
Trong động có tiếng vang, nghe rất kinh khủng, tựa như tiếng quỷ khóc đòi mạng.
Hứa Trúc Linh sợ tới nỗi cả người run lên bần bật.
Cô ôm lấy đầu mình, không dám ngẩng đầu lên.
Cả đời này của Hứa Trúc Linh chưa từng làm chuyện gì có công có đức, nhưng chắc chắn là chưa làm chuyện gì thương thiên hại lý!
Yêu ma quỷ quái không nên tìm tới chính mình!
Cổ Thành Trung tìm thấy động nhân duyên, cũng đã nhìn thấy Hứa Trúc Linh, đang ngồi trong góc run lẩy bẩy, cô cuộn người lại rồi trốn sau hai tảng đá.
Cuối cùng Cố Thành Trung cũng đã có thể yên tâm.
Anh vội vàng đi lên đằng trước, khi đụng tới cô thì cô còn sợ mà hét lên, vội vàng tránh ra.
"Đừng mà! Tôi chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý cả, yêu ma quỷ quái mau rời đi."
Cố Thành Trung nghe thế thì dở khóc dở cười. Anh quên rằng cô nhóc nhà anh không những có thể ăn có thể ngủ mà lại còn sợ ma.
Hứa Trúc Linh ở trong chỗ hoang tàn như thế này lâu như thế chắc chắn là rất sợ.
Cô thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên xem, cứ thế mà xoay người đi. Sao không chọc cô một chút nhỉ? Cố Thành Trung đè giọng xuống rồi nói.
"Cô chắc chắn là mình chưa làm chuyện gì trái với lương tâm chứ? Vậy tại sao tôi lại tìm cô?"
"Tôi... sao tôi biết được. Từ nhỏ tới lớn tôi đều là học sinh ba tốt. Mặc dù sau khi lớn lên có chút ngốc nghếch nhưng đây cũng không phải là lý do để anh tìm tôi."
"Đã như thế thì có lẽ cô là người tốt. Tôi là thần tiên của động nhân duyên, tôi ban cho cô một người chồng nhé?"
"Không... không cần, tôi đã có chồng chưa cưới rồi. Anh vẫn nên đi đi thì hơn." Hứa Trúc Linh ôm chặt đầu rồi nói, cô không dám ngẩng đầu lên, sợ mình nhìn thấy một bộ mặt đầu trâu mặt ngựa.