Ngày dự sinh vẫn còn ba ngày, ngày nào cô cũng chạy đến chỗ bác sĩ.
Cố Thành Trung trấn an cảm xúc của cô, nói đi nói lại với cô rằng cô thực sự sắp sinh.
Ban đầu anh cũng không căng thẳng, nhưng vì Hứa Trúc Linh như thế này nên anh cũng căng thẳng theo.
Đây là lần đầu hai người làm bố và làm mẹ, có chút lo lắng là điều bình thường.
“Đúng rồi, anh đã nghĩ ra tên cho con mình chưa?” “Tên? Bố nói là để bố nghĩ”
“Vậy đã nghĩ ra chưa?” “Không biết, hôm nay bố sẽ qua, lát nữa hỏi là được” “Vậy thì… đừng lo lắng về tên của con, phòng của con ở đâu? Anh đã chuẩn bị xong chưa?” “Nhà cũ đã chuẩn bị xong rồi, chờ sau khi sinh xong, ở bệnh viện một tháng rồi chúng ta có thể trở về””
“Cái đó không cần vội đâu, đúng rồi, núm vú cao su, tã lót, quần áo trẻ em..”
Cô chưa kịp dứt lời, đột nhiên Cố Thành Trung đã cúi người xuống chặn miệng cô, lời nói còn lại cũng trở nên nghẹn ngào.
Một lúc lâu sau anh mới buông ra, mặt cô đỏ bừng hết lên.
Cô vẫn còn một chút ngại ngùng.
“Sao… sao đột nhiên anh lại hôn em?”
“Trúc Linh, những thứ này anh đã chuẩn bị từ lâu rồi, lẽ ra anh có thể bình tĩnh lại, nhưng em cứ liên tục đặt câu hỏi, trong lòng anh cũng loạn hết cả lên, không có cách nào khác đành phải dùng cách này để chặn miệng em lại, em đừng hoảng sợ, làm bố làm mẹ không được loạn, nếu như loạn sẽ phạm sai lầm”
“Đúng đúng đúng, anh nói đúng, như vậy tâm trạng của em sẽ có thể trực tiếp truyền lại cho còn, còn tận ba ngày cơ mà, không cần vội… gấp cái gì chứ, vẫn còn có thể thoải mái, à lẩu, ăn lẩu đi? Chơi mạt chược cũng được nữa, nếu không thì… nếu không thì xem phim đi, thư giãn một tí?”
Miệng cô nói một cách vội vàng, nhưng lời nói lại không mạch lạc, câu cú hết sức lộn xộn.
“Còn cần anh hôn em sao? Em lại bắt đầu nói nhảm rồi.”
“Vậy thì… một lần nữa?” Hứa Trúc Linh hơi xấu hổ nói.
Lúc đầu Cố Thành Trung rất lo lắng, nhưng khi nghe thấy lời này, không hiểu vì sao khoé miệng anh lại nhếch lên một đường cong mềm mại.
Anh nắm lấy vòng eo xinh đẹp của cô bằng đôi tay to lớn của mình, cúi xuống rồi hôn lên môi cô.
Lần này không vội vã như vừa rồi mà rất nhẹ nhàng, từ từ nhấp nháp trải nghiệm.
Hứa Trúc Linh cũng phát hiên ra rằng chỉ khi anh hôn cô thì đầu óc cô mới trống rỗng, căn bản không kịp suy nghĩ lung tung.
Thuốc tốt.
Tại sao trước đây lại không phát hiện ra thứ này rất hữu ích chứ?
Hôn nhiều sẽ tốt cho sức khỏe thể chất tinh thần biết bao!
Sau khi hôn xong, Cố Thành Trung hỏi: “Có phải tốt hơn rồi không?”
“Có vẻ… tốt hơn rồi, nhưng trái tim em vẫn đập thình thịch, rất nhanh?”
“Đó là em kích động, chứ không phải căng thẳng”
“Có khác gì không? Cố Thành Trung, anh ôm em một cái đi, ôm anh em sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.”
Cô mở rộng vòng tay, Cố Thành Trung ôm cô vào lòng, nhưng… bụng giữa to lớn lại chống lại anh.
Cô miễn cưỡng quay người sang một bên, sai vị trí.
Mang thai thật sự không tốt, ôm nhau một cái cũng khó khăn.
“Đừng có nghĩ lung tung, em và con sẽ an toàn, anh đã mời bác sĩ sản khoa giỏi nhất nước Mỹ tới rồi” “Vậy là tốt “Anh cũng sẽ theo em vào phòng sinh, có anh ở đây, đừng sợ: “Ừm”
Cố Thành Trung trấn an xoa dịu cảm xúc của Hứa Trúc Linh, cô dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của anh.
Anh đặt cô xuống giường, cũng thở phào nhẹ nhõm.