“Thực ra nghiêm túc mà nói thì đây cũng không được coi là tự tin, mà là……một loại cảm giác. Thực ra anh vẫn luôn không tin tưởng giữa anh em với nhau lại có loại cảm ứng như vậy, ít nhất thì giữa anh với anh hai cũng không có cảm giác này. Nhưng Phó Thiết Ảnh….. Dường như lại có chút không giống vậy, bọn anh giống nhau như đúc, lại ở bên cạnh nhau từ lúc còn trong bụng mẹ, chung sống hòa thuận trong không gian nhỏ hẹp như vậy.”
“Nếu như năm đó người bị coi như thai lưu là anh thì hiện giờ anh cũng chẳng khác gì bộ dáng anh ta lúc này.
Anh ta ghen ghét với anh là bởi bọn anh cùng chung dòng máu, dáng vẻ lại giống nhau nhưng một người lại trên thiên đường, còn một người lại dưới địa ngục, là ai thì cũng ghen ghét đố ky mà Am thôi.
“Anh đang đồng tình với anh ta sao?
Nhưng lúc anh ta chĩa súng vào anh, em thực sự đã cảm thấy anh ta thực sẽ giết anh.”
“Có lẽ người khác đều sẽ cảm thấy như vậy nhưng anh thì lại không.”
“Em không cần biết anh sẽ xử lý với Phó Thiết Ảnh như thế nào, nhưng anh đã đồng ý với em rồi, cho nên nếu đến thời khắc quan trọng thì anh nhất định không được nương tay đâu đấy! Em chỉ cần cậu bình an, còn anh ta…. Em không tin được anh tai”
Hứa Trúc Linh nói thẳng, trong mắt cô, Phó Thiết Ảnh chính là một tên ăn cháo đá bát, không sửa đổi được!
Cố Thành Trung mím môi cười cười cũng chẳng nói gì thêm.
Đúng lúc này, cửa bảo vệ vang lên báo động, có người vội vàng tiến vào nói Phó Thiết Ảnh đã đến.
Cố Thành Trung nhíu mày, lập tức đứng dậy.
Anh không chút do dự, thậm chí là chẳng có chút phòng bị nào nên vừa ra đến cửa đã bị Hứa Trúc Linh kéo lại.
“Em yên tâm, cậu ta không dám làm ân”
gì đâu.
“Vậy… Vậy em đi cùng anh.”
“Được thôi.”
Cố Thành Trung biết cô không yên tâm nổi nên liền dắt cô cùng ra ngoài.
Cũng ngay lúc đó, Cố Chí Thanh và Úy Như cũng vội vàng chạy tới.
Phó Thiết Ảnh cõng Châu Vũ quỳ hai chân xuống dưới ánh mắt của bốn người.
Mặt đất được rải đá sỏi, tiết trời lạnh như vậy thì có là người mình đồng da sắt cũng khó lòng nhịn nổi.
Nhưng cậu ta lại thẳng lưng quỳ xuống, cánh tay lôi kéo Châu Vũ vẫn vô cùng hữu lực.
Cậu ta ăn mặc phong phanh, nhưng Châu Vũ lại được bao bọc rất kín kẽ, chỉ lộ ra ngoài khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay.
Phó Thiết Ảnh nhìn mọi người đầy phức tạp, nhưng cuối cùng lại kiên định nhìn về phía Cố Thành Trung, nói: “Cố Thành Trung, hôm nay tôi đến đây tạ tội! Anh suýt chút nữa đã mất mạng trong tay tôi vào hôn lễ ngày hôm đó, là tôi nợ anh một mạng, ngày hôm nay tôi đến đây trả một mạng này cho anh, tuyệt không nói hai lời, nhưng…… Nhưng xin anh nể tình tình cảm giữa Châu Vũ và vợ anh mà cứu cô ấy……
“Bạn tốt Nguyên Doanh của anh đã giúp xin được thuốc cho anh, trong bệnh viện quân khu chắc chắn còn giữ lại phương thuốc có thể nhanh chóng điều chế ra thuốc mới, cho dù không phải là thuốc giải thì cũng có thể coi là thuốc hòa hoãn lại có thể kéo dài thời gian, đợi đến khi nghiên cứu được thuốc giải thực sự.”
“Châu Vũ…. Sắp không qua nổi rồi, cô ấy sắp chết mất!”
“Mạng của cậu là của mẹ cậu, cách đối nhân xử thế của cậu mấy năm qua cũng là do Phó Minh Nam dạy cậu. Cậu còn chưa thể tự mình làm chủ, đương nhiên là cũng không thể ra điều kiện với tôi.”