Mục lục
Truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta đã xem qua một bộ phim truyên hình, trong phim nó không có diễn theo cách này!


Mặt anh ta nhất thời trâm xuống, đứng dậy muốn đi đổ thức ăn đi, lại bị Châu Vũ ngăn lại.


“Anh đi đổ rồi, chúng ta phải ăn gì bây giờ?”


“Những món này đâu có thể ăn được, anh đi mua đồ ăn cho em ăn.”


“Hôm nay là đêm giao thừa, ai không đóng cửa sớm được chứ? Hơn nữa tuy rằng hình dạng khó coi, khó nuốt một chút, nhưng mà vẫn còn có thể ăn mài! Em không muốn lừa anh, dù là chuyện phũ phàng trước mắt em cũng không muốn lừa anh, có là chuyện nhỏ em cũng không muốn lừa anh.”


“Ít nhất, với tình hình hiện tại của em cũng không thể nói ra lời nói dối tốt đẹp nào được. Chỉ bằng cách này, em mới có thể làm cho anh nhớ đến em, nhớ về ấn tượng sâu sắc nhất.”


Lời nói dối tốt đẹp cũng phải được chia thành những khoảng thời gian, nếu cô ấy còn có một khoảng thời gian dài, cô ấy nhất định sẽ khen ngợi anh ta, tiếp tục làm việc chăm chỉ hơn nữa.


Sẽ khen ngợi anh ta vì lần đầu tiên mà đã nấu ăn tốt như vậy.


Nhưng cô ấy không có thời gian, cô ấy không thể lãng phí thời gian của mình vào chuyện này.


Cô ấy chỉ muốn anh ta biết rằng, thức ăn khó ăn là thật, anh ta không thích hợp với công việc này là thật, nhưng mà, trái tim yêu anh ta cũng là thật, cho nên sẽ ăn cũng là thật.


Châu Vũ gắp một miếng khoai tây đen như mực, giống như một viên gạch, cắn vào miệng đều nghe được tiếng ọp ẹp.


“Không được, không thể để một mình em trúng độc được, anh cũng nếm thử đi”


Châu Vũ nhét một miếng vào miệng anh ta, anh ta muốn nhổ ra, nhưng lại nhịn xuống.


Châu Vũ nhìn gương mặt xấu hổ của anh ta, cười đến vui vẻ, nói: “Như vậy không phải rất tốt sao? Bên cạnh anh không bao giờ thiếu những người tâng bốc để nói những điều tốt đẹp, còn em thì sẽ không giống như bọn họ.”


“Anh vẫn cho rằng, không ai có thể cùng anh đồng cam cộng khổ được, bây giờ anh mới phát hiện, anh đã sai rồi.”


“Vậy anh còn tin tưởng vào lòng người hay không?”


Châu Vũ chớp chớp mắt sáng rực, lắng lặng nhìn anh ta.


Cô ấy biết, chuyện của Nhạc Tư đối với anh ta mà nói là một đả kích rất lớn, †uy răng mấy ngày nay ngoài miệng không nói ra, nhưng cô ấy có thể cảm nhận được, anh ta rõ ràng hận đến mức muốn xé người thành trăm mảnh luôn rồi.


Anh ta cũng chưa bao giờ oán giận bản thân mình, là cô ấy bảo anh ta thử tin tưởng vào lòng người, không nghĩ tới hiện thực lại cho cô ấy một cái tát đau đớn như vậy.


Phó Thiết Ảnh nghe vậy, mím môi mỏng, đôi mắt phượng yên tĩnh nhìn cô ấy, nói: “Em hy vọng anh sẽ tin tưởng nữa sao?”


“Loại chuyện như thế này, anh làm sao có thể làm chủ được, tất cả đều phải xem vào em có phải không?”


“Anh có thể làm chủ.”


Lời của Châu Vũ vừa dứt, anh ta liền vội vàng tiếp nhận.


Bàn tay của anh ta nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô ấy và nói: “Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi thứ của tôi đều là do em làm chủ, bao gồm cả cuộc sống của anh”


“Em.”


Cô ấy ấp úng.


Cô ấy không có nhiều thời gian nữa rồi, làm thế nào có thể làm chủ được, đây không phải là đang nói đùa đó chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK