“Cái gì mà cũng có lý? Hoàn toàn chính là như vậy. Nếu lần sau người phụ nữ xấu xa đó còn tìm tới cửa nữa thì cậu trả lời cô ta bốn chữ!”
“Bốn chữ gì?”
Hứa Trúc Linh tò mò hỏi.
Một tiết học cơ bản, Bạch Minh Châu đã truyền dạy hết tất cả những gì mình đã học được trong cuộc đời.
Sau khi hai người tan học, Bạch Minh Châu kéo cô đi dạo trong sân trường.
Nói rất nhiều nhưng cuối cùng có thể nghĩ thông được hay không vẫn phải xem từng cá nhân.
“Bây giờ tâm trạng cậu thế nào?”
“Không biết, hình như vui rồi, nhưng hình như cũng rất buồn.”
“Cậu tin anh ấy không?”
Bạch Minh Châu dừng lại, nghiêm túc hỏi từng chữ một.
“Tin.”
Cô không chút do dự trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Nhưng, tớ không tin tưởng bản thân mình.”
“Thích một người không phải là không có lý. Tớ thích cậu, Ngôn Phúc Lâm thích cậu, Cố Thành Trung cũng thích cậu, ông Cổ cũng thích cậu nhỉ? Nhiều người thích cậu như vậy, chắc chắn là cậu có sức hút của chính cậu. Cũng chính sức hút này đã chinh phục bọn tớ. Cậu chất phác tốt bụng, cậu không phức tạp, chơi cùng cậu rất thoải mái. Cậu cũng là một cái hốc cây, tất cả những bí mật của tớ nói với cậu cũng không sợ có người thứ ba biết được.”
“Cậu tốt với mọi người, dốc hết tất cả, không tiếc phải bỏ ra, cũng không yêu cầu được nhận lại. Cậu đã để ý ai thì không nỡ để họ phải chịu một chút tổn thương nào.”
“Những ưu điểm này vẫn không đủ à?”
“Thì ra… Tớ có ưu điểm như vậy à? Tớ còn tưởng tớ chỉ giỏi ăn giỏi uống thôi chứ?”
“Giỏi ăn giỏi uống mà, không bao giờ lãng phí, cũng không kén ăn, đây là thói quen tốt, tiếp tục phát huy nhé!” Bạch Minh Châu vỗ vai cô, cười hị hị nói.
“Nghe cậu nói vậy, tớ thấy tớ cũng không tệ lắm nhỉ.”
“Nếu cậu thật sự yêu anh ấy, thì không nên chần chừ như vậy, yêu một người phải kiên định. Cậu không nên buông tay mà nên dũng cảm tiến lên, trở nên xuất sắc hơn! Như vậy mới không phụ lòng anh ấy, biết chưa?”
“Tớ biết rồi!”
Cuối cùng Hứa Trúc Linh đã lấy lại được tự tin, nắm chặt nắm đấm, nói một cách trịnh trọng.
Không nên buông tay mà phải tiến về phía trước.
Không thể bị đánh bại trước khó khăn mà phải trở nên ưu tú hơn, như vậy mới có tư cách đứng bên cạnh anh ấy.
Lời của người ngoài có khó nghe hơn nữa, chỉ cần Cố Thành Trung không ghét bỏ mình là được rồi.
“Ồ, anh ấy tới rồi, tớ giao cậu cho anh ấy vậy.”
Cô ấy nhìn ra phía xa, nói.
Hứa Trúc Linh xoay người thì thấy người đàn ông đang bước nhanh đến.
“Ừ, tớ nghĩ tớ đã hiểu rồi.”
“Vậy tớ đi trước đây.”
Bạch Minh Châu rời đi.
Cố Thành Trung đến gần cô, cũng không dám hỏi chuyện thế nào.
Anh chưa bao giờ trở nên giống như bây giờ, lo được lo mất, cẩn thận dè dặt, mà những cảm xúc này đều là do cô gây ra.
“Em đói rồi.”
Hứa Trúc Linh xoa xoa bụng mình, nói chuyện nhiều như vậy rất dễ hao tổn thể lực.
Cổ Thành Trung nghe thấy lời này thì trái tim bỗng chốc ấm áp hơn.
Khóe miệng anh giương lên một nụ cười nhàn nhạt, ấm áp nói: “Đi, chúng ta về nhà ăn cơm.”
Về đến biệt thự, chú An vô cùng nhiệt tình, cũng đã chuẩn bị xong bữa tối ngon lành từ sớm, thậm chí còn đặt một chai rượu vang đỏ lên bàn.
“Cô Hứa đã về rồi, bảo sao tôi cứ nghe chim khách ở cửa hót mãi, chắc chắn là có chuyện vui mà. Cô Hứa chắc chắn là người của cậu chủ rồi, có dù có chạy thì cũng sẽ quay về thôi. Xem ra tôi không thu dọn đồ đạc của cô Hứa là quyết định đúng đắn mà.”
Chú An vui vẻ nói.
Ngược lại, Hứa Trúc Linh có hơi ngại rồi.
Xấu hổ quá đi mất!
Con dâu nhà người ta cãi nhau thì về nhà mẹ đẻ, còn ở nhà mẹ đẻ từ ba đến năm ngày. Cô thì hay rồi, mới tối qua còn anh dũng rời đi, ngày hôm sau đã ngoan ngoãn quay về rồi.
“Chú An, chú đừng có cười cháu, cháu đã cảm thấy rất mất mặt rồi!”
“Có gì đâu mà mất mặt, nếu không ầm ĩ một trận như vậy thì anh sẽ không biết em sợ cái gì. Cũng tốt, dù sao vấn đề cũng đã giải quyết xong rồi, em vẫn là của anh.”
Cố Thành Trung nắm lấy tay cô, dịu dàng nói.
May mà vấn đề đã được giải quyết xong rồi, nếu không giải quyết, e là tối nay lại phải nhờ rượu làm tê liệt cảm xúc mất.
Chú An mở rượu nho, muốn hai người uống một chút để vui hơn.
Cổ Thành Trung nhìn chai rượu mà đau đầu, nói: “Không cần đâu, ăn cơm thôi.”
“Uống một chút đi mà!”
Cảm giác chai rượu vang đỏ đó rất ngon, cô không nhịn được muốn nếm thử một chút.
Cố Thành Trung nhìn biểu cảm đáng thương của cô, giống như nhìn thấy một chú chó nhỏ, hơn nữa còn là giống poodle, trông rất vô tội.
Suýt chút nữa anh đã mềm lòng mà thỏa hiệp rồi, nhưng nghĩ đến chuyện cô say rồi thì sẽ trêu ghẹo khiến mình rất khổ sở, thế nên anh vẫn phải kiềm lòng lại, không thể dung túng cho cô gái nhỏ này được.
“Không được uống, mỗi lần em uống rượu xong thì đều giở trò lưu manh.”
“Phải không? Sao em không nhớ gì nhỉ?” Hứa Trúc Linh không nhớ dù chỉ là một chút, nhìn anh với vẻ hơi nghi ngờ.
Cố Thành Trung không trả lời, bảo chú An cất rượu vang đi, đổi thành nước ép trái cây.
Lúc hai người đang ăn, Cố Thành Trung đột nhiên lên tiếng: “Chú An, lần sau chú đi siêu thị gia dụng thì mua một cái bàn vuông nhỏ nhé.”
“Tại sao?”
Chú An còn chưa kịp hỏi thì Hứa Trúc Linh đã lên tiếng trước.
“Cái bàn dài này làm anh cảm thấy cách em xa quá, anh không vui.”
Cố Thành Trung mang theo bát đũa, đổi vị trí đến bên cạnh cô.
“Sau này có khách đến thì ngồi bàn dài.
Trong nhà chỉ có hai người chúng ta thì ngồi bàn nhỏ, như vậy thì sẽ chỉ cách nhau gần một chút.”
Hứa Trúc Linh nghe thấy những lời này thì dở khóc dở cười, có cần phải làm thế không, cũng chỉ ăn một cơm thôi mà.
“Em ăn nhiều chút, ăn xong chúng ta còn có món nợ phải tính nữa.
Cố Thành Trung lấy thức ăn cho cô, Hứa Trúc Linh đang vui vẻ ăn cơm, đột nhiên nghe thấy câu này thì sợ đến nỗi đũa rơi xuống bàn.
“Anh… Anh nói thế là có ý gì, chúng ta còn nợ gì chưa tính sao?”
“Em nghĩ kĩ lại xem, em có làm việc gì có lỗi với anh không?”
Cố Thành Trung ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại không cười, nói với cô.
Hứa Trúc Linh nghe thế thì nhíu chặt mày lại, cô làm chuyện có lỗi với anh lúc nào chứ?
“Muốn anh nhắc em sao? Chập tối hôm qua khoảng năm giờ bốn mươi phút, em ở trường làm gì?”
Hứa Trúc Linh nghe thấy câu này thì đầu đùng đoàng như sấm rền.
Hôm qua, lúc đó cô với Ngôn Phúc Lâm giả vờ hôn môi!
“Chuyện đó, anh nghe em giải thích, việ không như anh nghĩ đâu! Thật ra em với anh ấy không có hôn nhau, giữa bọn em cách nhau một ngón tay cái. Ngôn Phúc Lâm biết em đang diễn cho nên mới cố ý phối hợp thôi.”
Hứa Trúc Linh vội nói, chỉ sợ Cố Thành Trung đi tìm Ngôn Phúc Lâm tính sổ.
“Diễn? Vậy còn lúc em ôm cậu ta thì sao?”
Cố Thành Trung híp mắt, nói với vẻ mặt không tốt lắm.
Lúc đó, khi nhìn thấy cảnh này, anh tức giận đến mức nổi cơn tam bành, còn có ý định muốn giết người.
Nhưng anh đã khống chế được, anh cũng không ngờ, buổi tối anh còn nén giận, vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì để khỏi phải rước.
thêm phiền phức.
Chỉ cần Hứa Trúc Linh không nhắc thì anh bằng lòng làm kẻ mù cả một đời Anh có thể lừa mình dối người để sống yên lòng thoải mái.
Hóa ra, tình yêu cũng có thể kéo anh từ trên mây cao xuống tận bùn nhão, trở nên thảm hại bất kham như vậy. Quả thực anh đã bệnh rồi, trúng một loại độc tên là Hứa Trúc Linh, chỉ có cô mới có thể giải được.