Khí thế Cố Thành Trung áp đảo mọi thứ xung quanh, giống như Tu La tới từ địa ngục, mang theo hơi thở tử vong, lệ khí bao phủ khắp cả căn phòng.
Giống như chỉ cần đi tới bên cạnh anh, là có thể bị gió lớn cuồn cuộn thổi bay.
Tiếp đó chính là một chân đá mạnh vào bụng Cố Trường An.
Cố Trường An quỳ rạp trên mặt đất, đau tới mức hít vào một hơi khí lạnh, anh ta há miệng gào lên.
Cố Thành Trung không nói hai lời bóp cổ anh ta, lôi anh ta đứng dậy.
Cố Trường An bị anh bóp cổ không thể thở được, đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi trừng lớn, gian nan phát ra từng tiếng kêu đau đớn thống khổ.
"Chú ba... Cháu sai rồi, cháu thật sự sai rồi! Sau này chứ không dám nữa, chú cũng không thể chỉ vì một người phụ nữ còn chưa cưới mà giết cháu trai ruột của chú! Vì một người phụ nữ mà làm bẩn tay chú, không đáng giá." .
"Không đáng giá?”
Cổ Thành Trung nghe thấy những lời này, nheo mắt lại.
Từ giây phút người phụ nữ kia rời đi nhưng lại quay trở lại, anh cũng đã quyết định sẽ đặt người này ở đầu quả tim, cẩn thận bảo vệ chăm sóc.
Nhưng anh còn chưa kịp chăm sóc một chút, đã bị cái tên súc sinh này tra tấn thành như vậy.
Sự hung ác trong ánh mắt anh khiến Cố Trường An run sợ trong lòng, nhìn bộ dạng thống khổ không thể thở được của Cố Trường An, Cổ Thành Trung không hề cảm thấy mềm lòng.
Nhưng ông cụ Cố thật sự không thể nhìn nổi cảnh này, mở miệng khuyên nhủ: “Được rồi, thằng ba à, như vậy là đủ rồi, đây chính là đứa con duy nhất của anh trai con đó!"
Cố Thành Trung nghe vậy, gương mặt vẫn âm u như cũ, sau đó mới ném anh ta xuống đất.
"Khương Anh Tùng, đưa người về cho tôi. Chị dâu và anh cả không biết dạy con, vậy thì để tôi tới dạy, dạy tới khi nào ngoan mới thôi."
Khương Anh Tùng nghe vậy lập tức tiến lên trước vài bước đưa người đi.
Cả người Cố Trường An run rẩy, một chân ban nãy của anh thiếu chút nữa đã giết anh ta, thế mà bây giờ còn bị anh nhốt lại, tùy ý anh xử phạt..
Không!
Cái tên quái dị này chính là ác ma, anh ta không thể ở trong tay của Cố Trường An.
“Ông nội... Cứu cháu với, chú ấy sẽ giết cháu, ông nội."
Ông cụ Cố không có cách nào thiên vị nói giúp cho anh ta, bởi vì lần này quả thật Cổ Trường An đã làm sai.
Sau khi Cố Trường An bị dẫn đi, ông cụ Cố liếc nhìn Cố Thành Trung một cái đầy thâm ý.
“Thằng ba, bố cũng không muốn nói gì nhiều, cái thằng nhóc kia con muốn đánh cho tàn phế thế nào cũng được, nhưng không thể đùa ra mạng người. Anh cả của con chỉ có một đứa con trai này, con hiểu không?"
"Được, con sẽ nghe theo lời bố."
Anh lạnh nhạt đáp lại, giọng điệu đó khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Ông cụ Cố biết Cố Trường An sẽ không tránh được một trận tra tấn kinh người, cho dù là không chết, chỉ sợ cũng còn nửa cái mạng. Nhưng anh đã đồng ý, vậy thì chắc chắn sẽ không đùa ra mạng người.
Ông thở dài một hơn, vốn còn muốn người một nhà vui vẻ ăn một bữa cơm, không nghĩ tới..
Nửa giờ sau, cha mẹ của Cố Trường An đã tới đây, sau khi biết được con trai bị Cố Thành Trung mang đi, liền liên tục làm loạn ở phòng khách.
Cố Thành Trung vẫn luôn ở trước giường chăm sóc Hứa Trúc Linh, không thèm để ý tới bọn họ.
Cuối cùng vẫn là ông cụ Cố ra mặt, ép bọn họ quay trở về trước, ngày mai sẽ đòi lại công bằng giúp bọn họ.
Hứa Trúc Linh hôn mê tới tận nửa đêm, thuốc an thần mất đi tác dụng, cô lại bắt đầu mơ thấy ác mộng.
Cô liên tục nói mớ, giống như đang sợ hãi chuyện gì đó.
“Cứu tôi với... Đừng mà, đừng đụng vào tôi!”
“Cậu ba... Sao cậu còn chưa tới cứu em?"
"Hu hu, cậu ba.".
Cô hết gọi, rồi lại hét tên anh, cuối cùng là khóc thút thít giống như đứa trẻ nhỏ bị bắt nạt không tìm được nơi nương tựa.
Trái tim Cố Thành Trung như bị ai bóp nghẹt, anh dường như nghe thấy có tiếng gì đó vang lên trong trái tim mình. Dường như đó chính là tiếng trái tim bị xé rách, lời kêu cứu trong cơn mê của cô không khác gì mũi dao nhọn, xé rách trái tim anh.
Cố Thành Trung nắm chặt lấy bàn tay cô, dán vào má cô, nhỏ giọng nói:
“Xin lỗi, sau này sẽ không bao giờ xảy ra loại chuyện như vậy nữa! Nếu như ai dám đụng vào em, tôi nhất định sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết!"
Có lẽ là lời nói này có tác dụng, cảm xúc của Hứa Trúc Linh dần trở nên ổn định.
Sáng hôm sau, Hứa Trúc Linh tỉnh lại mới phát hiện bản thân đã trở về biệt thự của Cố Thành Trung.
Lúc rời giường, vết thương trên mặt và lưng lại nhói lên, đau tới mức cô nhe răng trợn mắt.
Chân cô vừa chạm xuống đất đã mềm nhũn, cả người té ngã trên mặt đất, đau đớn khiến cô không kìm được hét lên chói tai.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, một bóng người lập tức vọt tới.