“Không đúng, Cố Thành Trung xảy ra chuyện gì, thì tôi không chịu được được.”
Diên nghe thấy mấy lời nói yếu ớt này, trong tim ….có chút nhói đau.
Lần này, cũng coi như chết tâm đi thôi.
Thật ra anh ta đã sớm nên chết tâm, chưa bao giờ ôm hy vọng, nhưng khi nghe những lời này vẫn thấy nhói đau, nhưng cũng không đau đến như vậy.
Thì ra….tâm đã chết rồi, cũng sẽ không đau như vậy nữa, cũng có thể thoát khỏi ám ảnh rồi.
Sau khi Diên nói về kế hoạch của Cố Thành Trung xong, trên gương mặt của Hứa Trúc Linh không có bất kỳ dao động nào.
Anh không biết cô đang nghĩ gì, không khỏi thấy hơi lo lắng.
Cô chỉ thở phào tựa như trút được gánh nặng.
Cô lắc lư người, nói: “Tôi phải đi tập thể dục đây. anh đi tìm Lê Sa rồi cùng cô ấy chơi vui vẻ đi.”
“Anh…Không sao chứ?”
“Không sao, tôi rất ổn. Ít nhất bây giờ trong lòng tôi đã có cơ sở.”
Cô đẩy người anh đi ra ngoài rồi bảo anh cứ về muộn thôi.
Cô nói: “Tôi sẽ gọi cho Lê Sa để kiểm tra tiến độ. Nếu anh thật sự muốn yêu đương thì đối xử với người ta cho tốt vào. Suy cho cùng, chuyện quá khứ thì cũng là quá khứ, chúng ta…nên trân trọng người trước mắt thật tốt mới phải.
Trân trọng người trước mắt…
Diên nghe vậy thì thấy hơi nhói tim rồi cũng từ từ bình thường lại.
Anh biết rõ rằng Hứa Trúc Linh không phải là người trước mắt mình.
Thậm chí vượt qua tình bạn và giống như là người thân.
Vị trí của cô trong lòng anh cũng giống như Halley và .Josh vậy. Tuy không có quan hệ huyết thống nhưng vượt lên trên cả tình yêu và tình thân, có thể vì nhau mà phấn đấu quên mình.
Anh ra ngoài nhưng không lập tức đi tìm Nhật Kinh Lê Sa. anh cảm thấy hơi khó xử. ; Nhưng nói dối cũng đã nói rồi, ai cũng đều tin bọn họ là một cặp. Cho rằng bọn họ cãi nhau, người nào người nấy vội vã nghĩ cách cho.
Đúng là anh nợ Lê Sa một lời xin lỗi.
Mọi người đứng ở lập trường riêng của mình và không thể cứ lo mỗi thân mình được.
Cuối cùng, anh đứng trước cửa nhưng không có can đảm để bấm chuông cửa.
Ngay khi anh do dự và cuối cùng quyết định rời đi thì không ngờ cửa lại được mở ra.
Lê Sa và Phó Thanh Viên đang định đi mua đồ, không ngờ vừa mở cửa thì thấy Diên ở bên ngoài.
Cô ấy sững sờ dừng ở chỗ cũ. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diên, trong lòng cô ấy lại có chút khó chịu.
Anh ấy đến làm gì? Lẽ nào cô ấy đã quay về mà vẫn còn gây ra sự đe dọa với anh ấy sao?
“Lê Sa”
“Chúng tôi đang định ra ngoài mua chút đồ, nếu anh đã đến thì đi cùng Lê Sa đi. Tôi vẫn còn một vài chương trình chưa viết.”
Phó Thanh Viên không hiểu quá rõ về tình cảm nam nữ nhưng cũng nhìn ra được răng anh ta đang dư thừa trong tình huống này.
Anh ta trực tiếp quay lại và đóng cửa, nhốt bọn họ ở bên ngoài.