Anh bận canh giữ cả đêm, căn bản không được ngủ ngon giấc. Vì thế, Hứa Trúc Linh xốc chăn lên bảo anh vào nằm cùng.
Chui vào vòng ôm ấm áp của anh, đưa tay ôm chặt lấy eo anh, trái tim của cô yên bình hơn rất nhiều.
€ó cô trong vòng tay, Cố Thành Trung nhanh chóng tiến vào mộng đẹp. Từ khi sinh con đến nay, mấy tháng này anh không có khi nào được yên giấc, đến giờ cuối cùng cũng có thể ngủ được một giấc ngon lành.
Còn Hứa Trúc Linh lại không buồn ngủ chút nào. Cô dùng bàn tay nhỏ bé khẽ khàng xoa lên vết thương trên vai anh, nhất định là anh thấy rất đau.
Trong khoảng thời gian này, chắc chắn trong lòng anh thấy rất dăn vặt, nhưng anh vẫn luôn giả vờ tươi cười trước mặt cô.
Một câu “Xin lỗi” lúc đêm khuya đó cứa thẳng vào đáy lòng khiến cô đau đớn như chết đi sống lại.
Bốn giờ chiều, điện thoại của Cố Thành Trung vang lên, là Khương Anh Tùng gọi tới.
Lúc đó, anh vẫn còn đang ngủ say. Hứa Trúc Linh sợ phiền đến anh nên mới nghe điện thoại.
“Thưa anh, đã xảy ra chuyện”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Cô Linh?”
“Anh ấy mệt lắm rồi, giờ đang nghỉ ngơi, đừng quấy rầy anh ấy. Có phải chuyện của công ty không? Tôi đoán chừng cũng không giúp được gì.”
“Không phải chuyện công ty, mà là… đứa bé.”
Khương Anh Tùng ấp a ấp úng mà nói.
Hứa Trúc Linh nghe vậy, trái tim chợt chùng xuống. Bởi vì giọng điệu của Khương Anh Tùng thật sự là quá nặng nề.
Cô lập tức đi ra ngoài hành lang để nghe điện thoại.
Thì ra đã có người mang đứa bé đến quầy lễ tân, có người nhận ra đó là con của bọn họ nên liền ôm đến cho Khương Anh Tùng. Không ngờ ít lâu sau, cảnh sát phát hiện ra một vụ án mạng, người chết hóa ra lại chính là mẹ ruột của đứa bé kia.
Thi thể được phát hiện trong khách sạn. Cảnh sát còn tìm thấy một đoạn ghi âm trên điện thoại di động của người chết.
Người chết buộc tội Cố Thành Trung giết người đoạt con.
Còn tiết lộ rằng đứa con của Hứa Trúc Linh thật ra đã chết khi vừa mới chào đời. Vì thế, hai người bọn họ mới cướp con của người khác, bị mẹ ruột tìm đến thì nảy sinh ý đồ giết người diệt khẩu.
“Đoạn ghi âm đã được so sánh chưa?”
“Đã so rồi, đích thật là giọng nói của người chết, không thể giả được”
“Tôi đi tìm anh, gặp mặt rồi nói tiếp. Chuyện này vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ” Cô đã không còn thời gian để tiếp tục đau buồn nữa. Chồng cô đã vì cô mà làm quá nhiều điều, cô cũng phải vì anh mà làm điều gì đó mới được.
Cô vội vã chạy tới tập đoàn, Khương Anh Tùng đã thu thập xong xuôi các manh mối rồi.
Đứa nhỏ do một người lạ đưa tới, sau đó người lạ đã nhanh chóng biến mất tăm mất tích, rất khó để điều tra ra trong biển người rộng lớn.
Người phụ nữ đó đã ly hôn với chồng cũ, không thể nuôi nấng đứa bé, muốn vứt bỏ nó đi.
Nhưng cuối cùng vẫn không nố, cô ta lại bị người khác xúi giục nên bấy giờ mới đưa đứa bé đến cô nhi viện.
Ban đầu, Cố Thành Trung đã lục tung toàn bộ vì muốn tìm ra một đứa trẻ mới sinh là người gốc Việt để lừa gạt cô.
Nhiều yếu tố quyết định, muốn tìm được một đứa trẻ đáp ứng được các điều kiện trong một thời gian ngắn là rất khó.
Mà theo điều tra hồ sơ sinh nở của sản phụ này, ngày sinh dự kiến vốn là nửa tháng sau, nhưng lại sinh mổ sớm hơn mười ngày.
Đó không phải là yêu cầu của người phụ nữ mà là do bác sĩ chăm sóc đã thông báo trước, đề nghị nên sinh mổ sớm một chút.
Điều này cũng có nghĩ là vào thời điểm có người muốn gây ra cuộc nổi loạn của phần tử khủng bố cũng là lúc có người đã sắp xếp tình hình của đứa bé.
Cố tình là khi đó lại gần đến thời gian sinh con của cô, sau đó để cho Cố Thành Trung tìm được đứa nhỏ này.
Cố Thành Trung chỉ chuyên tâm tìm một đứa con, vốn không có thời gian suy xét nhiều như vậy.
Cho dù Khương Anh Tùng kiểm tra hết lần này đến lần khác cũng không phát hiện ra sơ hở nào.