“Ông xã, em mệt quá, anh không biết thương tiếc gì cả.” Cô phàn nàn lẩm bẩm, tội nghiệp nói.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử không phải kẻ ngốc, thấy cảnh tượng như thế thì liền hiểu ra, cô ta lập tức cảm thấy rất xấu hổ.
Đến giờ cô mới phát hiện ra Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử ở đây, cô kinh ngạc nói: “Sao cô Lăng Tử cũng ở đây thế?
Hai người đang bàn chuyện làm ăn à?
Để tôi đi thay đồ.” : Cô vội vội vàng vàng vào phòng, nhanh chóng đổi thành áo len và quần jean, tuy không quá lộng lây rực rỡ nhưng lại sạch sẽ nhẹ nhàng, trông cô nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người.
So với chiếc váy cô mặc trong buổi tiệc, giờ phút này cô mặc đơn giản như thế lại dễ nhìn hơn rất nhiều.
Tóc dài buông xõa sau lưng, thân thể nho nhỏ mang đôi dép lê của Cố Thành Trung bước ra.
Chính mắt Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử thấy trên cổ của cô có rất nhiều dấu hôn, chứng tỏ là khi nấy bọn họ đã mây mưa với nhau ở đây rồi.
“Cô Lăng Tử, tôi không biết cô ở đây, xin lỗi nhé, tôi đi pha cà phê cho cô.”
Văn phòng có máy pha cà phê, cô nhanh chóng đi làm một tách.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử trở lại ghế ngồi, cô ta muốn thoải mái cười một cái nhưng lại phát hiện mình cười không nổi.
Dù cô ta là một người mạnh mẽ, nhưng dù gì cũng là phụ nữ.
Người phụ nữ có bao nhiêu thì cô ta càng muốn có nhiều hơn nữa. _ Nhưng hôm nay, cô ta lại bị một cô gái bình thường không có chút tài năng nào hớt tay trên.
Hơn nữa cô ta còn liên tục bị mất mặt, sao cô ta có thể bình tĩnh được?
Chỉ chốc lát sau, Hứa Trúc Linh pha | một ly cà phê nóng. Cô cẩn thận thêm sữa và đường vào cà phê.
Cô thấy cô ta mặc một chiếc váy ren màu đen, nói: “Cô Lăng Tử, cô không thấy lạnh sao? Dù gì bây giờ cũng mới tháng hai, bên ngoài trời vẫn còn lạnh. Cô mặc như vậy, tôi e là cô sẽ bị cảm đấy.”
“Không sao. Không phải ở đây có điều hòa sao?”
“Có không nhỉ? Gần đây, máy điều hòa của văn phòng đã được mang ởi sửa rồi. Bây giờ còn chưa sửa xong „ nữa: Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử nghe nói như thế, nét tươi cười trên mặt dần trở cứng ngắc. Cô ta không thể cười được nữa.
Gô ta một lòng hướng tới Cố Thành Trung. Vốn dĩ cô ta cũng không quan tâm nhiều như vậy.
Nhưng hiện tại, cô ta bị nhắc nhở như vậy, tự nhiên cảm thấy lạnh người.
Sắc mặt cô ta ảm đạm, khó coi. Cô ta nghe cũng hiểu được ý, bèn chạy ra ngoài đem áo khoác khoác lên người.
“Chuyện đó… Anh Trung cứ xem bản hợp đồng trước. Nếu có chuyện gì thì liên hệ với trợ lý của tôi.”
Cô ta muốn rời đi nhưng không ngờ Cố Thành Trung lại gọi cô ta lại.
“Hợp đồng lớn như vậy làm sao có thể chuyển giao cho thư ký? Tôi và cô đều là người phụ trách, chúng ta đầu có mặt ở đây. Vậy hôm nay xác định, khu nghỉ dưỡng bên bờ biển có thể bắt đầu khởi công.”
“Nhưng…”
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử còn muốn nói gì đó để phản bác lại, nhưng Hứa Trúc Linh cũng nói thêm vào: “Cô Lăng Tử, cô đừng khách sáo như vậy. Chồng tôi luôn luôn nghiêm túc trong công việc.”
“Anh Trung, từ khi nào một người phụ nữ có thể tham gia vào công việc của công ty?”
“Tài liệu này là bí mật. Ngay cả người thân cận nhất cũng nên kiểm tra cẩn thận một chút. Nếu không, tôi có chút nghi ngờ về việc đối tác của mình có tiết lộ thông tin hợp đồng hay không.”
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cũng không phải người thụ động, dễ bị đánh.