**********
Tần Nhâm Thành khẽ nói: "Tôi biết là anh đang rất khổ sở, đang rất đau đớn, anh yêu người phụ nữ ấy nhiều bao nhiêu, tôi là người hiểu rõ. Tôi biết giờ cả bầu trời trong thế giới của anh gần như đã sụp đổ, nhưng xin anh hãy vì Ngôn Phúc Lâm đi. Anh không thể cứ tiếp tục cuộc sống được ăn cả ngã về không mãi như thế, nếu không đến khi xuống suối vàng anh làm sao đổi mặt được với Thẩm Thanh hả? Anh định đối mặt với vợ mình thế nào? Trên người Ngân Phúc Lâm vẫn còn đang chảy dòng máu của Thẩm Thanh đấy, nói cách khác cuộc đời nó chính là sự tiếp nối sinh mạng của bà ấy." “Ảnh Hoa Bi...
Cuối cùng Ngôn Minh Phúc cũng chịu hệ răng nói, chỉ vòn vẹn ba từ nhưng cũng đủ khiến đối phương nghe ra sự thiếu lượng đến cùng cực.
Mặc dù đang nói chuyện qua điện thoại nhưng dám đảm bảo ai cũng có thể nhận ra sự nghiem ngào của ông ấy.“Tôi thật sự nhớ bà ấy, rất nhớ rất nhớ bà ấy. Nhiều lúc tôi còn bị ảo giác, nhìn đâu cũng thấy hình bỏng của bà ấy. Tôi có cảm giác bà ấy vẫn còn ở nhà với tôi, chỉ cần xoay người một cái là có thể nhìn thấy bà ấy đang cười với mình. Ban đêm, tôi thường xuyên bật dậy với mong muốn ôm bà ấy vào lòng, nhưng bàn tay dù có với xa đến đâu cũng không thể chạm được vào người bà ấy, nửa bên giường vẫn luôn lạnh ngắt. Mỗi lần như vậy, tim tôi đau đến mức không thể tả, tôi thật sự rất mệt." “Cái nhà này bây giờ đã không còn là nhà nữa rồi. Hai mươi lăm năm... Quá ngắn, không đủ, nó thật sự không đủ với ham muốn của tôi. Nếu có thể một lần quay trở lại quá khứ, tôi thật không cần bất cứ gì cả, cũng không cần phải thận trọng tính kế để giành giật, để oai phong, tôi chỉ cần bà ấy thôi." “Ảnh Hoa Bì, giờ tôi như người sống không bằng chết vậy nhưng tôi vẫn đang cố ép bản thân, cố gắng gương để sống tiếp. Cậu có biết... tôi khổ sở đến nhường nào không"
Áp lực tình cảm đè nén bao năm trong lòng Ngân Minh Phúc cuối cùng cũng bùng nổ, ông ấy không biết kế nỗi khổ của mình cho ai nhưng khi đối diện với người bạn thân lâu năm, ông ấy như trút bỏ toàn bộ phần và bọc bên ngoài, nói ra hết tâm sự thầm kíntrong lòng.
Còn về phía Tần Nhâm Thành, ông ta càng nghe nhiều bao nhiều lại càng cảm thấy tim mình đau đớn bấy nhiêu, giống như bị ngàn mũi dao đâm thủng vậy.
Quan hệ giữa ông ta và Ngôn Minh Phúc được giới gọn trong hai chữ bạn bè, tuy nhiên tình bạn của hai người không phải dạng tầm thường. Giờ nhìn người bạn giả của mình sống khổ sống sở như vậy, Tần Nhâm Thành thật sự không chịu nổi, ông ta không muốn nhìn cuộc sống của bạn mình ngày càng đi sâu vào ngõ cụt. “Tôi biết sẽ có ngày anh vượt qua được quá khứ. Sao nào, ông Cửu của chợ đen không phải cái danh hão đâu nhé." “Tôi cũng biết là tôi có thể, nhưng mà cái giá phải trả đó. quá đắt " “Tối nay tôi sẽ tìm anh uống rượu, không say không về " "Được, tôi sẽ chuẩn bị rượu tốt chờ cậu."
Có thể câu chuyện giữa hai người phụ nữ sẽ được tính theo thời gian và lời họ nói, nhưng đàn ông thì khác, họ không cần nhiều lời như vậy, chỉ một chai rượu là có thể nói lên tất cả.
Sao khi ngắt điện thoại, Tân Nhâm Thành càng cócảm giác bị thương phiền lòng hơn, dường như ông ta cũng đang đồng cảm với chính bản thân mình.
Ông ta xoay người, đột nhiên nhìn thấy Quý Thiên Kim đứng đằng sau, không biết bà ta tới ban công từ lúc nào.
Quý Thiên Kim thấy hốc mắt Tần Nhâm Thành ứng đỏ, trái tim bà ta cũng theo đó mà trở nên căng thẳng hơn.
Bà ta biết Tần Nhâm Thành là người đàn ông giàu tình cảm, luôn sẵn lòng vì bạn bè, có chủ kiến nhất định của riêng mình, đôi khi thì hơi nguyên tắc một chút nhưng bản chất là người dịu dàng.
Ông ta có thể vì tình nghĩa anh em mà dốc hết sức mình giúp đỡ, thậm chí không màng đến mạng sống của chính mình, là một người đàn ông chỉ tình chỉ nghĩa.
Nhưng bọn họ lại liên tục bị chia cắt hết lần này tới đường khác, để rồi cuối cùng thành đường ai nấy đi. "Nghe lên người khác nói chuyện điện thoại là hành vi cực kỳ thiếu phép tắc đấy." "Vậy hành vi bắt cóc của ông là có phép tắc, có đạo đứa sao?" Quý Thiên Kim đáp trả thẳng thần "Tuy nhiên, những gì ông nói là đúng. Hiện giờ trái tim ông ấy dường như đã trần dạy lừa bán, rồi sẽ có một ngàyông ấy chết dần chết mòn bởi chính thứ thủ hận đó mà thôi. Đến ngày đấy, nói không chừng toàn bộ nhà họ Ngôn sẽ phá sản, đi vào con đường thua lỗ thậm tệ, mà có khi đến cả Ngôn Phúc Lâm cũng sẽ không có kết cục tốt nữa ấy chứ. Trước giờ trong suy nghĩ của tôi, đàn ông là một lũ không có đầu óc nhưng xem ra ông cũng không ngu ngốc quá mức." "Chuyện liên quan đến cuộc sống người anh em tốt của tôi, tôi nhất định sẽ không làm việc qua loa đâu. Tối nay tôi ra ngoài uống rượu, bà ở đây một mình được chứ?" “Tôi phải đi về "Nếu không tính rõ ràng món nợ năm đó, bà đừng mong có thể rời khỏi đây được. Dù sao bây giờ tôi cũng đã bị nghi ngờ là người có liên quan đến việc bắt cóc, vậy nên giờ có bị nghi ngờ thêm tội cưỡng hiếp tôi cũng không ngần ngại đâu. Chỉ có điều... tuổi của bà cũng không còn trẻ nữa, chắc cái cơ thể kia... không thể linh hoạt và dễ ăn như gái đôi mươi đầu nhiều công
Nghe được câu này của Tần Nhâm Thành, Quý Thiên Kim tức đến nỗi mặt đỏ tía tai, bà ta giơ tay lên thẳng tay tát vào mặt Tân Nhâm Thành, "Đó lưu manh"Tần Nhân Thành thản nhiên nhận cú đánh đó, ông ta không né tránh mà ngược lại còn ra vẻ cam chịu.
Âm thanh lanh lành của cái tát vang vọng khắp căn phòng, thời gian như ngừng trôi.
Quý Thiên Kim không ngờ Tần Nhâm Thành lại không né cái tát của mình, khuôn mặt bà ta lộ ra vẻ sửng sốt, năm ngón tay bắt đầu run rẩy, không hiểu sao lúc này bà ta lại có cảm giác đau đớn vô cùng. "Tại sao ông lại không né?" "Tôi muốn xem thử xem rốt cuộc bà nhẫn tâm với tôi đến mức nào. Nếu bà đã nói tôi là kẻ lưu manh, vậy chắc tôi cũng không cần đóng giả đàn ông chân chính nữa rồi. Đợi đêm nay sau khi tôi quay về, tôi sẽ không ngại làm chuyện lưu manh đâu, bà hãy chuẩn bị sẵn sàng đi "Tôi sẽ kêu dì tới nấu cơm cho bà, tốt nhất bà hãy thành thật một chút, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi. Giờ tôi đi trước."
Sau khi dặn dò cần thận xong, Tần Nhâm Thành lập tức xoay người rời đi.
Quý Thiên Kim nhìn vào khóa cửa, một cánh cửa được cài mặt mà không thể để mở hơn, hơn nữa loại hệ thống này cũng thuộc hàng đó giả mạoGiờ bà ta tùy tiên gọi bừa một người tới giúp cũng có thể mở cửa, nhưng... bà ta lại không muốn chạy tron.
Đúng lúc này, từng hồi chuông điện thoại vang lên, là Quý Mặc Nhiên gọi tới. "Chào em gái yêu, sao rồi? Chia sẻ cảm giác bị bắt cóc đi chứ." "Giờ anh muốn chết hay không muốn sống? Chọn một cái nhanh!" "Ay..."
Hai sự lựa chọn này người bình thường căn bản là không thể đưa ra quyết định được, trái phải đều là đường chết nha! “Anh và anh hai em quyết định đi công tác, giờ trong nhà chỉ còn mấy đứa trẻ con sinh sau đẻ muộn thôi. Anh hy vọng lúc bọn anh quay về sẽ nhận được thiệp mới tới dự hôn lễ bốn mươi tuổi của em”
Quý Thiên Kim gần như muốn phát điện, ông anh đáng ghét này có cần phải cố ý nhắc nhở tuổi của bà ta như thế không.
Trước giờ bà ta luôn biết cách chăm sóc và làm đẹp bản thân, tuổi tác và thời gian với không làm lumờ đi vẻ đẹp của bà ta, ngược lại còn mang đến khi chất của người trưởng thành, vậy nên bà ta luôn tự tin đứng trước mặt những cô gái trẻ tuổi hơn.
Sau khi ngắt điện thoại, Quý Thiên Kim tức giận ném điện thoại về phía ghế sô pha.
Bà ta có cảm giác hơi đau đầu, từ từ dựa vào ghế.
Dù đã biết rõ là không thích hợp, vậy tại sao... lại không buông bỏ được.
Thật là đau đầu.
Nhà họ Ngôn đã im hơi lặng tiếng trong suốt nhiều ngày, mọi người ai cũng nghĩ bố con bọn họ sẽ bị trầm cảm, tinh thần lẫn ý chỉ đều sa sút, suy sụp và rất khó để gượng dậy.
Nhưng không, rất nhanh sau đó, bọn họ đã trở lại Phát Đạt tiếp tục làm việc và quản lý. Việc đầu tiên họ làm chính là gọi phóng viên tới, mở một cuộc họp báo giải thích rõ ràng nguyên nhân hậu quả.
Ngoài ra, để lật ngược tình thể, bọn họ bắt tay vào việc tìm lại bản gốc của từng thị trường trong nhiều lĩnh vực một, hơn thế họ còn hợp tác cùng J&C Đương nhiên, việc hợp tác này đã ngay lập tức thổi bùng sức nóng trên thị trường.
Ở khắp các kinh tin tức hay trên mặt báo, chỗ nàocũng thấy hình ảnh của Ngôn Minh Phúc.
Hứa Trúc Linh nhìn thấy dáng vẻ tưới tinh, cố gắng vực dậy của họ cũng cảm thấy vui lây.
Nhưng Cổ Thành Trung lại nói bọn họ không hề vui vẻ như bề ngoài, mà là đang cố gắng biến nỗi đau thành động lực.
Vâng, động lực bảo thủ...
Ngôn Minh Phúc vẫn chưa chịu từ bỏ, ông ấy muốn tính số với Lance.
Nhưng có lẽ ông ấy cũng hiểu rõ, các đòn tấn công của mình với Lance chỉ tựa như châu chấu đá xe mà thôi.
Hứa Trúc Linh nghe Cô Thành Trung nói, cô cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Cô cũng đã gặp Ngôn Phúc Lâm mấy lần, trên mặt anh ta giờ đã không còn nụ cười dịu dàng như ngày xưa nữa rồi. Lúc đối diện anh ta, Hứa Trúc Linh có cảm giác anh ta giống như một tảng băng, cả người đều toát ra sự lạnh lẽo.
Khi nhìn thấy anh ta, cô luôn tìm cách né tránh hoác chuyển tầm nhìn ra phía khác, sau đó lại vội vàng bo di.
Bọn họ đã dụng mặt nhau máy lần rồi, nhưngkhông ai trong hai người chịu lên tiếng chào hỏi.
Hứa Trúc Linh nghĩ ngợi xong chuyện nhà họ Ngôn, đột nhiên cô phát hiện ra có gì đó không đúng.
Bạch Minh Châu đâu nhỉ?
Từ lúc nhà họ Ngôn xảy ra chuyện đến khi mọi sóng gió được dập tắt là đã nửa tháng trôi qua.
Giờ mới nhận ra, cô và Bạch Minh Châu đã không gặp nhau nửa tháng rồi, đột nhiên cô lại có cảm giác áp lực vô cùng. Cô muốn tìm Bạch Minh Châu nói chuyện tâm sự, đến lúc gọi mới biết cô ấy đã thay số điện thoại khác. Qua nhà họ Bạch tìm người thì lại càng sốc hơn, đến cả mẹ Bạch cũng không biết cô ấy đi đầu.
Cô ấy chỉ để lại một tấm thư, trong thư viết muốn đi tìm Nguyên Doanh, rồi cứ thể biến mất bặt vô âm tín.
Những gì Bạch Minh Châu mang theo chỉ là mấy bộ quần áo đơn giản và một cái thẻ ngân hàng. Khoảng thời gian này Hứa Trúc Linh cảm thấy có quá nhiều chuyện xảy ra.
Đầu tiên là Thẩm Thanh qua đời.
Còn Ngôn Minh Phúc thì như sắp phát điên không khí trong nhà họ Ngân thì càng lúc càng uám ảm đạm, vậy nên cô cũng không dám qua đó ăn cơm nữa.
Chủ Ảnh Họa Bì cũng suốt ngày bù đầu vào công việc, mà cô cũng nghe nói chủ và dì đang sống cùng nhau.
Còn Bạch Minh Châu thì bỏ đi không ai biết tung tích.
Cô mắc cạn trong bài luận văn một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn không suy nghĩ nổi cái gì ra hồn.
Khoảng thời gian này... giống như một cơn ác mộng vậy.
Cô rất muốn có một ngày, cô mở mắt tỉnh dậy, rồi khỏi giường và mìm cười nhìn mặt trời rồi nói hóa ra tất cả chỉ là mơ, tất cả những điều này chỉ là giả thôi.
Nhưng suy cho cùng, suy nghĩ viển vông đó chỉ chứng minh được một điều rằng cô đang ảo tưởng.
Mọi thứ... lại trở về sóng yên biển lặng.
Tấn Nhâm Thành giữ Quỷ Thiên Kim ba ngày, ông ta không làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn cho phép. Mặc dù hai người thường xuyên ồn ào cãi vã, liên tục, tự làm tổn thương bản thân và đối phương.
Nhưng ông ta cũng không quan tâm, không hỏi gì kết quả.Vào bữa cơm trưa ngày thứ ba, ông ta nói: "Taxi đã chờ sẵn dưới lầu rồi, ăn xong bà có thể rời đi, nhà tôi không nuôi người ở không rảnh rỗi gây sự như bà." "Chịu để tôi đi rồi?" "Nếu bà đã nhất quyết không chịu nói rõ lý do vì sao năm đó lại bỏ đi, vậy thì tôi cũng sẽ tin là bà không có cảm giác gì với tôi. Tôi cũng sẽ chấp nhận lý do tôi chỉ là người đàn ông bà coi như đồ chơi, để bà thỏa sức đùa giỡn. Tuy đã muộn mất hai mươi năm mới biết được kết quả này nhưng cũng không sao, ít ra còn hơn là dùng thời gian cả đời để tìm hiểu, để biết " "Quỷ Thiên Kim, tìm được bà, cục đá đè nặng trong lòng tôi bấy lâu cũng được gỡ bỏ. Từ nay về sau, chúng ta coi như người dưng nước lã, không gặp nhau nữa. Bà tiếp tục bước trên con đường tương lai với tiền đồ sáng lạn thênh thang, còn tôi sẽ đi trên con đường gian nan của riêng mình, chúng ta không ai nợ ai."