Thời gian qua đi từng phút từng giây, cuối cùng thì anh cũng buông cánh môi cô ra, lại ôm cô vào lòng một phen.
“May mà em không có việc gì, lần này thật sự là khiến Diên chịu thiệt rồi “Vâng. Nhìn thấy bộ dáng dường như rất vui vẻ vừa rồi của bọn anh, em cũng đã sinh ra ảo giác rồi.”
Cô không nhịn được mà cảm khái.
Nếu không có nhiều thứ người lừa ta gạt như vậy, không có nhiều chấp niệm như vậy, có phải là mọi người sẽ sống vui vẻ một chút hay không.
Diên khó có thể buông bỏ bản thân, mà cô thì lại không đành lòng làm tổn thương cậu ta.
Ba người giằng co chẳng được, dường như là lâm vào một vòng tuần hoàn chết.
Cô rúc vào trong lòng anh, cảm nhận tiếng tim đập âm vang có lực của anh, cô nói: “Cố Thành Trung, thật ra em không sợ sống chết, em chỉ sợ có một ngày nào đó chúng ta sẽ chia xa.”
“Anh cũng vậy”
Anh đặt nhẹ cằm lên trên mái tóc của cô, giọng nói trầm tĩnh.
Nếu anh thua rồi, vậy thì kết quả chỉ có thể là sinh ly tử biệt.
Nhưng anh không thể nói những lời này cho Hứa Trúc Linh, ít nhất bây giờ còn chưa phải là lúc.
“Cho dù có xảy ra chuyện gì, vợ chồng chúng ta đều cùng tiến cùng lùi. Nếu ngay từ đầu, em đã không tạo nên hy vọng cho Diên, thì sau này cũng sẽ không. Tình cảm giữa bạn bè với nhau, không giống như tình yêu, em phân biệt rất rõ ràng”
“Ừ, một thể vợ chồng chúng ta, có chuyện gì thì cùng nhau đối mặt, lần sau em còn dám hành động một mình, cẩn thận anh khiến em không xuống giường được.”
“Ách”
Xe lửa bất ngờ không kịp đề phòng mà lái đi ô ô.
Bọn cô ở lại Đà Nẵng chăm sóc cho con nhỏ, mà Halley thì vội vã chạy tới, biết được Diên bị thương, cả người anh ta giống như là một con sư tử cáu kỉnh vậy.
Ánh mắt trừng lên cứ như là chuông đồng, hung tợn mà nhìn Hứa Trúc Linh, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Nếu không phải Diên uy hiếp anh ta thì chỉ sợ anh ta đều muốn xé rách thể diện với Hứa Trúc Linh luôn rồi.
Diên không có ở lại đây, dù sao hoàng thất đảo chính, bây giờ là thời gian chèn ép bên đối lập tốt nhất.
Diên rời đi cùng với Halley, Hứa Trúc Linh tiễn cậu ta lên máy bay.
Vẻ mặt của cậu ta vẫn còn có hơi tái nhợt, cánh môi khô khốc, cậu ta đang nhìn cô mà ngập ngừng ấp úng, dường như là muốn nói cái gì đó.
Nhưng cuối cùng, lại không hề nói ra một chữ nào cả.
Sau khi lên máy bay, Halley vẫn cứ luôn căn nhản lải nhải: “Sao cậu lại xúc động như vậy? Không đợi tôi đến thì đã cứu rồi, may mà một súng này không làm thương tổn đến chỗ hiểm. Nếu mà bắn trúng chỗ hiểm, cậu đã…”
“Halley, tôi là người bệnh, tôi cần yên tĩnh”
“Thối lắm. Lúc Hứa Trúc Linh kêu gào càu nhàu bên tai cậu, dặn đi dặn lại, sao cậu lại không chê bai? Chúng ta… dù gì thì chúng ta cũng đã từng chung chăn gối với nhau, cũng đã từng uyên ương nghịch nước, cậu… thái độ bây giờ của cậu đối với tôi là gì chứ? Qua cầu rút ván hả?
Sớm biết… Sớm biết vậy thì ông đây nên cầm thú một chút, trực tiếp xử lý cậu luôn, bớt cho ở đây chỉ cha chỉ chít với cậu”
Halley càng nghĩ càng hối hận, lần đó Diên chủ động bổ nhào vào người anh, hai người cùng ngã vào trong bồn tắm lớn.
Hơi nước dày đặc, bầu không khí mập mờ, đúng là thời cơ tốt để làm việc mà.