Cô ta cố ý giấu diếm thân phận của mình vì sợ anh cảm thấy áp lực nặng nề khi chỉ là một kẻ nghèo hèn, không muốn ở bên cô ta.
Cô ta là một người luôn đặt mắt cao hơn đầu, thế nhưng cô ta lại cam tâm tình nguyện che giấu những thứ mình có vì anh, giả vờ làm một người cũng nằm ở tầm như anh, cùng anh đến những nhà hàng nhỏ, mua những bộ quần áo giá rẻ và thậm chí còn học cách để nấu ăn chỉ đến anh nếm thử tay nghề của mình.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa bao giờ phải chịu sự uất ức như thế, thế mà cô ta lại vui vẻ chịu đựng.
Cô ta tưởng rằng mình có thể đợi đến ngày anh cá chép hpa1 rồng, không ngờ anh lại đột nhiên tan biến vào hư vô, không tìm thấy tung tích, cô ta lục soát khắp cả London, hận không thể đào ba thước đất lên nhưng vẫn không thể tìm thấy bóng dáng anh đâu.
Thậm chí cô ta còn nghi ngờ rằng mình đã mơ một giấc mơ, tất cả chỉ là những ảo mộng giả dối.
Không ngờ năm năm sau anh lại trở về.
Người con gái... Có bao nhiêu lần năm năm để tiêu xài, cô ta cũng không hề đánh mất hy vọng, chờ suốt năm năm dài đẳng đẳng! “Nếu như hôm nay cô đến đẩy để bàn chuyện làm ăn với tôi thì hoan nghênh cô tới, nếu như không phải thì mời cô về cho. Tôi còn có việc, không muốn lãng phí thời gian của mình vào những chuyện lông gà vỏ tỏi." “Chuyện gì là lông gà vỏ tỏi? Năm anh hai mươi tuổi em đã quen biết anh, chúng ta ở bên nhau đâu đó bốn năm rồi mà bây giờ anh lại nói em ở đây chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi u?" “Em không cần biết bây giờ anh tên là Cổ
Thành Trung hay Henry, em chỉ biết anh là người em muốn tìm.” “Em có thể bỏ qua những chuyện quá khứ, không trách anh về chuyện anh bỏ em đi và cũng không quan tâm đến những đóa hoa dại ven đường anh hái. Tuổi tác của chúng ta vẫn không còn nhỏ, nhanh chóng kết hôn thôi. Em có thể bảo đảm nhà họ Cổ sẽ ngồi chễm chệ trên vị trí thứ hai thành phố London này.” “Henry, kết hôn với em đi, anh nợ em một hôn lễ, anh đã nói là anh sẽ cưới em về nhà cơ mà!”
Lucia xúc động nói.
Bọn họ bằng tuổi nhau, chỉ thua kém nhau vài tháng thôi, năm nay cô ta cũng hai mươi chín tuổi rồi.
Cô ta cam tâm tình nguyện lãng phí năm năm thời gian để đi tìm một người không biết tung tích, mấy năm nay vẫn không hề thay lòng đổi dạ, cô ta cũng không cho phép Cổ Thành Trung thay lòng đổi dạ. “Tôi hỏi cô, tại sao cô lại muốn giết anh hai tôi?” “Anh hai của anh ư? Vô duyên vô cớ thế này em giết anh hai của anh để làm gì? Anh ấy cùng mất tích với anh khiến em cũng thấy cực kì khó hiểu. “Cô đừng đứng đây diễn với tôi nữa, Cổ Thiện Linh cũng chính là Myron. Năm năm trước, cô chính là người nhúng tay vào sự kiện chiếc du thuyền nổ mạnh sự kiện đó đúng chứ?" "Cái gì!" Lucia nghe vậy cũng cực kì khiếp website cập nhật truyện nhanh nhất
Cô ta tròn mắt nhìn anh một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn. "Chẳng lẽ... Anh và Myron cùng có mặt trên chiếc du thuyền đó ư? Em nhận được tin từ gia tộc rằng trên thuyền có một hacker đã phá tường lửa của gia tộc, đánh cắp thông tin quan trọng và chuẩn bị trốn ra nước ngoài bằng đường thủy. Em hoàn toàn không biết trên thuyền có hai người, nếu biết thì chắc chắn em sẽ không ra tay rồi.” “Chuyện du thuyền nổ mạnh là việc ngoài ý muốn, em không muốn đuổi tận giết tuyệt, em cần người sống để điều tra ra được người mua thông tin từ hacker. Em không ngốc đến mức giết người diệt khẩu đâu!” “Thế thì chắc chắn trong đó có hiểu làm gì rồi! Người của em vẫn chưa ra tay nhưng nhiên liệu trong thân tàu bị tràn ra ngoài, em bất đắc dĩ trốn đi và nhiệm vụ này cũng thất bại, em cũng không thể báo cáo kết quả với gia tộc nên bị họ mắng té tát. “Khi đó em cực kì đau lòng và khổ sở, muốn đi tìm anh nhưng nơi đó lại là vườn không nhà trống, anh lại mất tích. Anh có biết là khoảng thời gian đó em đã sống khổ sở đến mức nào không?"
Lucia khóc nức nở, bàn tay nắm chặt lấy ống tay áo anh. "Không ngờ là anh lại hiểu lầm em tận năm năm vì chuyện đó! Nếu như em muốn làm gì anh hai của anh thật thì chắc chắn em cũng đã biết anh ở trên thuyền. Em sẽ không chờ đợi anh năm năm dài không một lời than vãn, em đã bỏ quên anh từ rất lâu và tìm một người khác rồi." "Henry, anh hiểu lầm em." Cô khóc lóc than thở, khóc cực kì đáng thương.
Cổ Thành Trung nhíu mày lại thật chặt, những lời đó có sức ảnh hưởng rất lớn với anh.
Không liên quan đến Kettering? Thế rốt cuộc ai là người muốn giết hại anh hai? “Không phải cô thì là ai?"
Tuy Cổ Triết có động tay động chân vào nhưng anh ta không có đủ bản lãnh để làm việc đó
Du thuyền vẫn chưa ra khỏi eo biển London, anh ta vẫn không dám làm bất kì chuyện gì. "Là hacker đó. Nói không chừng là người mua thông tin đứng đằng sau đã làm thế để chặt đứt manh mối điều tra của em. Chắc chắn trên thuyền có người đáng ngờ, anh có phát hiện ra không?"
Đúng là trên thuyền có những người khá là bí ẩn, là một tổ chức và cũng trao đổi với nhau bằng mật mã riêng.
Anh nhíu mày lại thật chặt, cứ tưởng rằng mình đã biết hung thủ giết hại anh trai thì sẽ có hi vọng đến báo thù, nhưng bây giờ...
Kettering lại không phải, thế rốt cuộc là ai. “Chuyện này em cũng sẽ giúp anh điều tra rõ, em không thể thừa nhận sự oan uổng này như vậy được, nó đã khiến anh hiểu lầm em lâu rất lâu. Có em điều tra thì hẳn là mọi thứ sẽ dễ dàng hơn một chút, anh cũng biết sức mạnh của Kettering rồi đấy, sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.” "Tôi có thể tự làm việc đó, không cần phiền phức." "Nói nhiều như thế rồi anh vẫn không tin em ư?" "Tôi chỉ tin chính bản thân mình, tôi và cô đã là chuyện quá khứ, sau này có thể đường ai nấy đi, tôi không muốn khiến vợ chưa cưới của mình hiểu lầm bất kì điều gì." “Vợ chưa cưới, ý anh là cô gái bé tí đấy ư? Henry, em cứ tưởng anh là người thông minh và lý trí thì sẽ tìm một người ngang hàng với mình, không trở thành gánh nặng. Em biết bây giờ anh không tin tưởng em nhưng em sẽ lấy bằng chứng ra để chứng minh sự trong sạch của mình." "Em sẽ đến tìm anh vào dịp khác, hợp đồng này sẽ là món quà của em, mong là anh có thể gặt hái được thành công ở London. Đừng từ chối em, em không cho phép sự từ chối, dù là hợp đồng này hay là bản thân em!" "Henry, từ khi chúng ta quen biết nhau đến nay đã là chín năm rồi, thứ tiếng em nói cũng là do anh dạy em. Thế nên em sẽ không từ bỏ suy nghĩ của mình trong chuyện, này, không ai có thể cướp anh đi, em tin chắc anh sẽ đưa ra một sự lựa chọn chính xác. Em đi trước, em sẽ trở về tìm anh."
Lucia lau nước mắt và trở lại con người mạnh mẽ trước kia, nhanh chóng xoay người rời đi.
Cổ Thành Trung nhíu mày lại thật chặt.
Nếu như không phải Lucia làm thật thì anh ta cũng không thể nhằm vào cô ta.
Anh sẽ không phản bội Hứa Trúc Linh, chỉ có thể nói bọn họ hữu duyên vô phận.
Lucia ra khỏi công ty con, đeo mắt kính và bước lên xe. “Cô ba, bây giờ chúng ta đi đâu?” “Đi tìm anh cả, anh ấy đang ở đâu?” Cô ta lạnh giọng nói, giọng nói có sự tàn nhẫn. Chiếc mắt kính cô ta đeo phản chiếu ánh sáng hung ác khiến con người ta cảm thấy run so.
Tài xế lập tức cung kính nói: “Cậu cả đang ở trong lâu đài, tôi sẽ đưa cô đến đó ngay. Lái xe chừng nửa tiếng thì chiếc xe về đến lâu đài, đứng trước tòa lâu đài nguy nga tráng lệ với kiến trúc Gothic, nóc nhà cao ngất, tường đỏ thẫm trông có bí ẩn và cổ xưa.
Cô ta đi vội vào trong, có người cung kính kéo cánh cửa lớn nặng trịch ra.
Cô ta nhanh chóng lên phòng đọc sách lầu ba.
Bên trong có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mặt mũi cực kì sắc nét, trông có vẻ hào hoa phong nhã rồi lại trưởng thành chín chắn.
Anh ta đang gọi điện thoại, nhìn thấy Lucia xồng xộc vào phòng bèn nói: “Bên tôi có việc rồi, các cậu gửi báo cáo về đây cho tôi đi, đứng dậy nói: “Công chúa nhỏ của anh làm sao vậy, thở hồng hộc thế, ai bắt nạt em thế?"