“Muốn tôi đi cũng được, nhưng để bà ấy đừng giới thiệu người cho Trúc Linh nữa.”
“Hai người đã li hôn rồi anh còn xen vào chuyện này, quá đáng rồi đó!” Quý Cảnh An tăng giọng, nheo nheo mắt.
“Cho là đã li hôn rồi, người cô ấy tái giá nhất định phải là tôi!”
Những lời này mạnh mẽ vang vọng, chắc như định đóng cột.
Anh nhìn sâu vào cửa sổ phòng của Hứa Trúc Linh, trong mắt toàn sự kiên định.
“Nếu anh đã không đi vậy tôi cũng không nhiều lời với anh nữa. Anh cứ ở đây đi, sống hay chết đều không liên quan tới nhà họ Quý!”
Quý Cảnh An trực tiếp quay người bỏ đi.
Ngay lúc này, trên trời bay lất phất từng bông tuyết trắng xóa. Ban đầu chỉ hai ba bông, cuống cùng là từng mảnh lớn rơi xuống.
Tuyết…
Tuyết rơi rồi!
Tháng 12 mỗi năm đều sẽ có tuyết rơi, anh và cô đã cùng nhau đón tuyết đầu mùa ở nước ngoài.
Gô nói: quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.
Khi nghe những lời này, tim anh bỗng chốc đập mạnh, nghi ngờ mình nghe nhầm rồi, dường như không tin vào tai mình nữa.
Anh lấy điện thoại ra, ngón tay lạnh lẽo, muốn gửi cho cô một tin nhắn nói tuyết rơi rồi, nhưng lại sợ tiếng chuông báo tin nhắn sẽ đánh thức cô.
“Khụ khụ…” Cơ thể anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, mấy ngày nay lại vất vả quá độ nên sinh bệnh, cơ thể đã sớm không thể chịu nổi. Nhưng anh cứ chống đỡ không được gục ngã, bởi vì…
anh vân còn một người mà anh chưa bảo vệ thật tốt.
Vào ngay lúc này, cửa nhà họ Quý lại lần nữa mở ra. Anh cứ nghĩ là người khác ra đuổi anh đi, mà không ngờ đó lại là người có vóc dáng nhỏ nhắn, trong tay ôm lấy cái áo khoác to sụ, vội vàng đi tới.
Cô chạy một mạch tới đây, nhanh chóng đem áo khoác của mình choàng lên người anh.
Vì đây là áo nữ nên hoàn toàn không thể so được với dáng người của anh, chỉ có thể miễn cưỡng khoác lên.
“Anh mau gọi điện cho Khương Anh Tùng tới đón, qua dưới mái hiên kia tránh chút đi!”
Cô cầm lấy cánh tay anh kéo đi nhưng kéo thế nào anh cũng không nhúc nhích.
“Anh làm gì vậy, không lạnh sao?”
Cô nhìn Cố Thành Trung trong gió tuyết với vẻ đầy nghi hoặc. Cô mặc nhiều như vậy còn thấy lạnh buốt tận xương, mà anh đứng lâu như thế, cho dù có cơ thể bằng thép cũng chịu không nổi “Lạnh, nhưng chỗ này càng lạnh hơn này.” Anh đứng tại chỗ, chỉ chỉ vào vị trí của trái tim trên lông ngực mình.
Tim cô thoáng chốc run lên.
Ngay sau đó, cô nghe thấy Cố Thành Trung nói tiếp.
“Nhưng mà, ngay khoảnh khắc nhìn thấy em, anh liền ấm áp. Cho dù xung quanh có tuyết trắng rơi đầy trời, anh chỉ cảm thấy mình bước vào ánh mặt trời ấm áp của mùa xuân. Hứa Trúc Linh, anh trúng độc của em rồi, từ lâu đã không còn thuốc chữa nữa!”
Giây tiếp theo, cô được anh ôm vào lồng ngực.
Cho dù toàn thân anh đều là giá rét, nhưng lồng ngực anh vấn ấm áp như ngày nào.
“Cũng may, anh đợi được em rồi, anh biết em sẽ đi ra mài”
Những lời này thật nặng nề và sâu kín, thậm chí còn ẩn chứa cả tiếng thở dài nhè nhẹ.