Cô cũng thở nhẹ một hơi. Cuối cùng thì anh có thể nghĩ ngơi rồi.
Cô thật cẩn thận bước ra khỏi phòng tìm Diên nói chuyện.
Cho dù như thế nào thì cô cũng cảm ơn vì anh đã không xuống tay.
Cô tiến đến gõ cửa, một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng đáp lại từ bên trong.
“Vào đi.”
Hứa Trúc Linh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy sắc mặt anh ta có phần tái nhợt, ánh mắt nhìn cô cũng rất phức tạp. Trong nhất thời cổ họng cô có chút tác nghẹn.
“Cảm ơn.”
Hai chữ vô cùng nặng nề.
“Ngoài ra em không có gì khác muốn nói với tôi sao?”
“Sau này anh sẽ tìm thấy người phù hợp với anh…”
“Bỏ đi, em tốt hơn vấn là không mở miệng nói ra.”
Lời của cô vần chưa nói xong liền bị Giãn không thương tiếc cắt ngang.
“Hứa Trúc Linh, em tự do rồi. Từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ lấy tư cách yêu em để ràng buộc em nữa, đồng thời tôi cũng chúc phúc cho hai người. Lần này thực ra là một cuộc thử nghiệm để tôi buông tay. Trừ khi để tôi tin rằng Cố Thành Trung vì em mà đến cả mạng sống cũng không cần. Nhưng mà em lại nói trước với rồi rằng em có thể vì anh ta mà không cần mạng nữa.”
“Hứa Trúc Linh, em quả thực là làm tốt lắm.
Câu cuối cùng chưa đầy oán niệm, lời nói vô cùng u ám.
Cô mím chặt đôi môi, không biết phải trả lời như thế nào.
“Chiều nay tôi sẽ về London, sau này sẽ không bao giờ quấy rầy các người nữa. Về phía Phó Minh Nam, dã tâm của ông ta rất lớn. Người ông ta muốn đối phó thực sự là vợ chồng Cố Đình Sâm, em cẩn thận một chút.”
“Tôi có thể giúp Cố Thành Trung nhưng em phải là người đến cầu xin tôi.
Tôi sẽ không bao giờ can thiệp vào những chuyện vụn vặt này nữa. Dù sao đi nữa thì cũng đừng để anh ta đến cầu xin tôi. Nhìn thôi cũng thấy đáng ghét rồi.”
“Cảm ơn anh, Diên.”
“Em ngoài câu này ra thì không còn câu nào mới lạ hơn sao?”
“Lần sau gặp lại anh, tôi sẽ mang theo loại hồng trà mà anh thích, còn có bánh quy mà tôi tự làm nữa.”
Cô thoáng nghĩ rồi khóe miệng vẽ nên đường cong và nói.
“Tôi muốn ăn bánh kem có vị matcha.”
“Được, vậy anh ở nhà chuẩn bị nguyên liệu đi, lần sau đến sẽ dùng phòng bếp nhà anh.”
Cô nói đến những lời này liền thở phào nhẽ nhõm. Cuộc trò truyện phảng phất giống như lần đầu tiên gặp mặt của hai người.
Trận tuyết đầu mùa vừa rơi ở London không lâu, cô ở đầu đường nhìn thấy Diên mặc một bộ trang phục lộng lẫy, nhìn thoáng qua có phần ngạc nhiên.
Giống như búp bê bước ra từ trong truyện tranh vậy. Mái tóc xoăn đài và xõa bồng bềnh trên váy.
Chỉ đáng tiếc con búp bê này không biết đi và cũng không biết nói chuyện.
Anh sẽ an tĩnh qua từng nét bút, nét họa nằm gọn trong lòng bàn tay bạn, họa vào trong tư tưởng của bạn chính là sự yếu ớt.