Thẩm Thanh… anh thật sự rất nhớ em.
Ngôn Minh Phúc nặng nề nhắm mắt lại, nước mắt hòa lẫn với máu, chậm rãi nhỏ xuống.
Khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt tràn đầy sự trấn tĩnh thanh thản.
Hứa Trúc Linh nhìn thấy cảnh này, trái tim đập thình thịch.
Cô đã nhắc đến Ngôn Phúc Lâm nhưng vẫn không làm tăng ham muốn tồn tại của ông ấy, quyết tâm đi tìm cái chết của ông ấy không giảm đi mà còn mãnh liệt hơn. Cô run rẩy năm lấy cánh tay ông ấy và nói: “Bố đã quên những lời mà mẹ nuôi đã dặn trước khi rời đi rồi sao? Bà ấy không muốn bố chết. Bà ấy muốn bố phải sống tốt, bố còn có anh Ngôn Phúc.
Lâm, nếu bố rời đi thì anh ấy phải làm sao đây? Đừng, đừng đi được không ạ, chúng ta đi bệnh viện đi..’ Bàn tay nhuốm đầy máu của Ngôn Minh Phúc chạm vào mu bàn tay cô rồi từ từ rút ra.
Mặc dù động tác chậm chạp, nhưng lực trong tay lại khá mạnh.
“Bố đã làm tất cả những gì có thể làm cho Ngôn Phúc Lâm, tình cảm cha con của bố và nó vẫn không thể hơn được tình cảm vợ chồng của bố và Thẩm Thanh. Nếu không có Thẩm Thanh, bố sẽ toàn tâm lo cho nó, vì nó chính là máu mủ ruột thịt của Thẩm Thanh, cho nên bố mới yêu thương nó như yêu chính bản thân mình. Nhưng hôm nay Thẩm Thanh đã chết, trái tim của bố cũng đã chết, thế gian này không còn gì đáng để bố lưu luyến nữa rồi. Bố đã chuẩn bị một con đường tốt cho Ngôn Phúc Lâm, từ nay về sau sẽ không còn ông Cửu, cũng không còn Ngôn Minh Phúc nữa. Thẩm Thanh, anh đến đây, em đi chậm một chút, anh sẽ đến với em ngay đây”
“Thẩm Thanh… anh đến đây”
Ông ấy thì thầm và lặp lại những lời này, sau đó rút con dao găm từ trên người Lance ra và mạnh mẽ đâm vào tim mình.
“Bố nuôi!”
Hứa Trúc Linh thét lên một tiếng chói tai.
Nhìn máu của ông ấy đang ồ ạt trào ra từ vị trí trái tim.
Thế nhưng trên gương mặt của ông ấy không hề đau đớn mà nở một nụ cười nhẹ nhõm và thanh thản.
Ông ấy nhìn về phía xa xăm, đôi mắt dần mờ đi.
Ông ấy đưa tay lên và chỉ vào không trung, như muốn chộp lấy một thứ gì đó.
“Thẩm Thanh… em tới đón anh đi đó sao?”
“Một năm… khụ khụ, em không thèm vào giấc mộng tìm anh, bây giờ anh muốn đi tìm em, em mới đến phải không? Em đến dẫn đường cho anh phải không? Thẩm Thanh, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em, chúng ta… chúng ta sẽ nói từ từ, được không?”
Cuối cùng, cánh tay của ông ấy yếu ớt rơi xuống, và cơ thể cũng nặng nề ngã xuống.
Hứa Trúc Linh nhìn về phía xa, chỉ là một mảnh trống không.
Nhưng cô biết rằng Thẩm Thanh đã đến và đón Ngôn Minh Phúc đi rồi.
Cô đau đớn nhắm mắt lại, lệ ràn khóe mi.
Cố Thành Trung ngồi xổm xuống, ôm cô vào lòng để cô khóc thoải mái hơn.
Trước đó Ngôn Minh Phúc đã yêu cầu Diên giấu chuyện này, chờ ông ấy làm xong chuyện bên này thì Hứa Trúc Linh cũng đã nhận giải xong.
Sau đó lại bảo Diên nói cho anh mục đích ông ấy làm như vậy, rồi dẫn họ tới đây để nói lời trăn trối.
Lời trăn trối chỉ có một điều, đó là chôn ông ấy và Thẩm Thanh cùng một chỗ.
Cố Thành Trung ném xác của Lance vào đống lửa, che giấu dấu vết của việc mình và Ngôn Minh Phúc đã đến đây, rồi đem xác về.
Chuyện ở chỉ nhánh công ty bên này tạm thời gác lại, anh cùng Hứa Trúc Linh đưa thi thể về Đà Nẵng để làm đám tang.