“…” Chú An nhìn trần nhà, nhìn gạch, ngượng ngùng nói: “Là ông cụ dặn, tôi cũng là bất đắc dĩ.”
Cố Thành Trung nghe vậy thì nhíu chặt mày, khó trách anh cảm thấy gần đây tính dục tràn đầy, khi tứ chi tiếp xúc với Hứa Trúc Linh đều sẽ có phản ứng, thì ra là hai ông già này hợp lại hại mình.
“Mau ngừng thứ thuốc đáng chết kia lại cho tôi!”
“Vâng vâng vâng, ông chủ, tôi còn có việc, tôi đi xuống trước.”
Chú An nào còn dám tiếp tục, nhanh chóng ủ rũ bỏ đi.
Trong lòng Cố Thành Trung dâng lên một cảm giác trống vắng.
Anh hùng không đất dụng võ mà!
Nhà có vợ mà còn phải chịu đựng, đúng là nam nhân biết im lặng, nữ nhân biết rơi lệ mà!
Hứa Trúc Linh lăn qua lộn lại mà vẫn không ngủ được, luôn có cảm giác giường chiếc lớn trống rỗng, lăn qua lăn lại, lại không có một chút cảm giác an toàn. Cô lăn qua lộn lại tới hơn nửa đêm, mới mơ mơ màng màng ngủ, nhưng giấc ngủ lại rất nông.
Hứa Trúc Linh đột nhiên cảm nhận được một hơi thở ấm áp quen thuộc tới gần, không đợi Cố Thành Trung lên giường, cô đã mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông quen thuộc kia, không nhịn được nhếch môi cười.
“Anh tới rồi!”
Cô vươn cánh tay như ngó sen của mình ra, quấn quanh ở trên cổ người đàn ông kia, nhẹ nhàng hà hơi.
Cố Thành Trung cười nhạt, cái mũi của cô nhóc này rất thính.
“Ừm, đến xem em.”
“Cứ ngủ ở đây đi, em muốn ôm anh.”
“Được.”
Anh cũng nghĩ như thế, trong lòng ngực đột nhiên trống trơn thì trong lòng cũng trống trơn.
Anh lên giường, cô gái nhỏ lập tức chui vào trong lòng ngực anh, cánh tay nhỏ ôm chặt vòng eo anh, giống như là một con mèo nhỏ.
“Trúc Linh, có phải em cho rằng anh sẽ không bao giờ làm như vậy với em?”
Anh nhân lúc cô đang mơ màng hỏi.
“Anh..anh nói cái gì vậy?”
“Việc nam nữ đó.”
“Việc nam nữ? Anh… không phải anh bất lực sao?”
“Anh bất lực mà em vẫn còn muốn ở cùng anh?”
“Vậy thì phải làm sao đây, nếu chọn anh thì không nên từ bỏ. Hơn nữa. Hơn nữa em cũng không nỡ, từ nhỏ đến lớn chỉ có anh là người đối xử với em tốt nhất, em cũng muốn đối xử với anh tốt hơn.”
“Vậy em…không muốn sau này sinh con sao?”
Cố Thành Trung nghe được lời từ đáy lòng cô, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Cắm anh nhẹ nhàng gác ở trên đầu cô, tham lam hít lấy mùi hương như có như không trên người cô. Mùi hương đó khiến anh cảm thấy rất yên tâm, khiến sự xao động trong lòng anh lập tức bình tĩnh trở lại.
“Nếu muốn chúng ta có thể tới cô nhi viện nhận nuôi một đứa mà, ngốc…. Đừng nghịch nữa, em buồn ngủ qu…”
Hứa Trúc Linh bất mãn lẩm bẩm.
“Cô nhóc ngốc, em cũng không biết, anh muốn ăn em như thế nào đâu!”
“Ăn… Đừng ăn em, em sợ đau, không thể ăn được…”
“Cô bé ngốc.”
Cổ Thành Trung chiều chuộng cười cười.
Hôm sau Hứa Trúc Linh vừa mở mắt, liền nhìn thấy người đàn ông quen thuộc ở ngay bên cạnh. lập tức cảm thấy thoả mãn. Trời càng ngày càng lạnh, cô vốn bị lạnh, vừa đến mùa đông tay chân lập tức lạnh lẽo, dù che chắn như thế nào cũng không nóng nổi. Nhưng bây giờ thì tốt hơn rồi, có lò lửa lớn Cố Thành Trung này, ấm áp muốn chết, trời vừa lạnh một chút, ôm nhau ngủ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
“Tối hôm qua anh làm sao vậy, vì sao chú An cứ thần thần bí bí, không cho em vào xem anh.”
“Lần này anh thật sự uống nhiều quá, say rượu rất khó coi, sợ em nhìn thấy sẽ ghét bỏ anh”
Cố Thành Trung tùy tiện soạn một lời nói dối.
Hứa Trúc Linh vẫn không nghi ngờ, không nhịn được bĩu môi: “Sao anh lại kiêu như vậy, nếu em ghét bỏ anh thì đã ghét bỏ anh từ lâu rồi!”
Hai người xuống lầu ăn cơm sáng, Cố Thành Trung cũng nghe được sự tích vinh quang của cô ngày hôm qua từ chỗ người hầu.
Hứa Trúc Linh cảm thấy rất mất mặt, khoe khoang ở trước mặt phụ nữ khác thì thôi đi, bây giờ lại còn bày ra ở trước mặt Cổ Thành Trung, anh có thể cho rằng mình là người đàn bà đanh đá hay không?
“Không ngờ, em cũng có lúc kiên cường như vậy?”
Hứa Trúc Linh cúi đầu không nói lời nào, gò má ửng hồng. “Ông chủ, ông không biết đâu, khi cô Hứa nói bốn chữ “liên quan quái gì tới cô”, sắc mặt Trình Anh rất khó coi!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Lời này lại là Bạch Minh Châu dạy em sao?”
“Cô ấy nói lời này rất có hiệu quả, chuyện trên thế giới này, đều có thể dùng hai câu đáp trả. Liên quan gì tới tôi, liên quan quái gì tới cô, lần đầu tiên em dùng thử, thật sự là rất tốt!”
“Ngày mai cuối tuần, em muốn làm gì anh cũng làm với em, coi như là khen thưởng em đó.”
“Dạy dỗ người khác mà cũng được khen thưởng sao?”
Hứa Trúc Linh nghi hoặc hỏi.
“Người bị dạy dỗ chính là kẻ thứ ba, người được giữ gìn lại chính là anh, tất nhiên là phải có khen thưởng!”
Phần thưởng của Hứa Trúc Linh đơn giản là ăn ăn ăn!
Cô quyết định ngày mai đi siêu thị mua đồ ăn, về nhà sẽ tự mình nấu cơm, cùng Cố Thành Trung sống trong thế giới của hai người.
Tất nhiên Cố Thành Trung cũng đồng ý, yêu cầu phòng bếp đừng đưa rau hữu cơ và thịt tới ngày hôm đó.
Hôm sau, Hứa Trúc Linh và Cố Thành Trung đi dạo siêu thị, nghe nói hôm nay rau được giảm giá, vừa tươi ngon mà lại tiện lợi.
Tuy rằng Cố Thành Trung không để bụng chút tiền này, nhưng mà cô để ý, luôn cảm thấy có thể tích nhỏ thành lớn.
Bắt cô phải tiêu xài hoang phí, thật sự là quá khó khăn, cô sẽ tự trách trong lòng!
Cô giành lấy một túi rau lớn, cũng không cần túi ni lông, mà tự mình mang theo túi mua hàng.
Cố Thành Trung dựa vào người cô, nhưng lại không hề cảm thấy mất mặt, ngược lại còn cảm thấy Hứa Trúc Linh hồn nhiên như thế là đáng yêu nhất.
Cô vẫn sạch sẽ, trên tờ giấy trắng này không có bất cứ một vết bẩn nào.
Vốn dĩ anh còn lo lắng, sau khi mình công khai thân phận, cô sẽ khó có thể thích ứng mà quên mất bản chất thật của anh.
Xem ra bây giờ dù anh có trở thành con ông trời đi chăng nữa, Hứa Trúc Linh cũng không thay đổi được tính cách của mình.
Cô không cần sửa, mỗi một chỗ trên người cô, anh đều cảm thấy thật hoàn mỹ.
Cố Thành Trung đi đến bãi đỗ xe để cô chờ mình ở cửa.
Hứa Trúc Linh đặt túi lớn túi nhỏ ở cửa bãi đỗ xe, vui sướng gặm cây kem.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một âm thanh chói tai: “Chậc chậc chậc, đây không phải là em gái sao? Ra ngoài mua đồ ăn à?
Không phải đó là chuyện mà một người hầu nên làm sao?”
Hứa Trúc Linh nghe vậy, không khỏi nhíu chặt mày, quay mặt nhìn lại, thì nhìn thấy hai người Hứa Đan Thu và La Thanh Nhã.
Đây là lâu một siêu thị, trên lầu đều nơi bán những món đồ xa xỉ.
Tuy rằng Hứa Đan Thu còn chưa cử hành hôn lễ, nhưng đã đăng ký kết hôn với Cố Trường An, đã thành con dâu chính thức của nhà họ Gố rồi.
Thấy bọn họ xách theo túi lớn túi nhỏ, những tấm thẻ lấp lánh phát sáng, nhìn dáng vẻ rất sang trọng cao quý.
Nhìn nhìn lại cô, ăn mặc đơn giản, bên cạnh còn có hai túi rau lớn.
Một tay cô cầm hành tây, một cái tay khác còn cầm kem cây.
— Đúng là oan gia ngõ hẹp, sao lại đụng phải bọn họ chứ?
“Người hầu nhà tôi mệt mỏi, cho họ nghỉ một ngày, không được sao?”
Hứa Trúc Linh không có tâm trạng, hai người kia đều không có ý tốt với mình, La Thanh Nhã cũng phải nể mặt Cố Thành Trung, vậy thì cô cũng không cần khách sáo với bọn họ.
Thông qua chuyện Trình Anh lần trước, cô cũng hiểu ra, ngựa hiền thì sẽ bị người cưỡi ngựa bắt nạt.
Cô mua đồ ăn, làm việc đoan chính, còn chưa tới lượt bọn họ khoa tay múa chân.
Người đàn ông của cô đã lên tiếng chưa?
“Thật đúng là bản chất đê tiện không thay đổi, nói ra lại khiến người ta chê cười mất thôi.
Cậu Ba không cho cô tiền tiêu vặt sao? Để cô phải keo kiệt trong sinh hoạt như vậy?”
“Keo kiệt? Chẳng lẽ nhà chị không cần mua đồ ăn sao?”