Tạ Quế Anh cũng mong đợi nhìn Cố Thành Trung.
Mà anh lại cũng đang nhìn mình.
“Cho mẹ uống thuốc an thần”
“Thành Trung, em làm cái gì vậy? Thuốc an thần không tốt đối với tinh thần của người bệnh. Mẹ đã lâu rồi không tiêm r “Bây giờ mẹ cần được bình tĩnh lại, cho dù mẹ có là người bệnh, là mẹ của em, em cũng không thể nào lừa dối bản thân. Nói ra lời như vậy, là không có trách nghiệm đối với vợ em”
“Em… cũng không phải thật sự bảo hai người ly hôn, em nói một câu lấy lệ thì có làm sao đâu chứ?”
Cố Thiện Linh tức giận nói.
“Nếu như mẹ bảo anh không đợi .Josh nữa, anh cũng nguyện ý sao?”
“Chuyện này không giống nhau”
“Theo như em thấy, chính là một. Anh có nguyên tắc của anh, không thể nhường bước, em cũng có. Em không thích hợp ở đây, đợi mẹ tỉnh táo lại một chút, em lại đến thăm mẹ”
Cố Thành Trung nắm chặt tay, đối xử nghiêm khắc với bà chủ, trong lòng anh cũng rất khó chịu Nhưng anh biết, bên cạnh mẹ có rất nhiều người chăm sóc.
Mà người phụ nữ của anh, đang ở cửa buồn rầu.
Bây giờ anh không thể đứng bên cạnh cô ở cùng cô thì thôi đi, còn nói những lời trái lương tâm làm tổn thương cô.
Cho dù là giả dối, anh cũng không nói được.
Anh sải bước quay người rời đi, sắc mặt Cố Thiện Linh trở lên khó nhìn.
Mà Tạ Quế Anh, trong mắt cô ta hiện lên tia ác độc.
“Thành Trung… đừng đi mà, Thành Trung, con trai của mẹ.”
Bà chủ vẫn khóc lóc thảm thiết.
Cố Thành Trung đi ra cửa không nhìn thấy Hứa Trúc Linh, nên biết cô đau lòng rời đi.
Anh nhìn thấy cô ở vườn hoa, cô đang ngồi trên xích đu, lắc lư hết lần này đến lần khác, cảm xúc chán nản.
Anh đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng đẩy.
“Sao anh lại đến đây?”
Cô có chút ngạc nhiên.
“Không phải bảo em ở ngoài cửa đợi anh sao? Sao lại chạy ra đây?”
“Em..”
Hứa Trúc Linh mím môi, hôm nay thật sự là một ngày lộn xộn, ra cửa phải xem hoàng lịch mới được.
Cô nghe thấy bà chủ nói cô là hồ ly tinh, muốn anh rời khỏi mình.
Anh hai cũng ép anh, muốn anh chiều theo bà chủ.
Cô không thể nghe được nữa, cho dù cô biết những lời đấy là giả, nhưng cô vẫn không muốn nghe.
Cho nên, không đợi Cố Thành Trung trả lời, cô đã bỏ đi như một con rùa rụt cổ vậy.
“Anh không nói”
“Cái gì?
“Anh không nói lời nói cho có lệ”
“Tại sao?” Hứa Trúc Linh có chút ngạc nhiên.