Vietwriter
**********
“Cái gì đây? Đóng gói tốt vậy. "Mở ra nhìn xem.
Cô mở hộp quà ra, nhìn thấy...
Các loại đồ dùng tình thủ.
Hai gò má cô nóng ran lên, nhanh chóng đóng hộp lại.
Bên tại bỗng truyền đến một tiếng vang.
Cổ Thành Trung đặt thật mạnh tạp chí lên bàn, khoanh tay trước ngực, tức giận nhìn cô: “Hứa Trúc Linh, giải thích đi, trong một hộp này là thứ gì?" “Đây...Đây... Em không biết, em chưa từng mua thứ này"
Đúng lúc này, điện thoại Hứa Trúc Linh vang lên, là cuộc gọi của Cổ Ngọc Vy.
Cô đang chuẩn bị nghe lại bị Cổ Thành Trung lấy đi, mở loa ngoài. “Trúc Linh, tôi vừa mới kiểm tra hậu cần, chuyển phát nhanh chắc đã đến nhà cầu rồi chứ “Là câu gửi à?" Hứa Trúc Linh thờ dài nhẹ nhằm một hơi, cũng may không phải là tên đàn ông biến thái nào không thì bản thân chết chắc rồi "Đúng vậy! Ngoại trừ tôi ra còn có thể có ai, không phải cậu oán giận cậu và anh tôi sinh hoạt không hài hòa sao? Câu nói tỉnh anh ấy bất lực, không chạm vào cậu, còn từ chối tiếp xúc thân thể với cậu. Tuy rằng dáng người cậu không đẹp, sau này rất khó thay đổi, nhưng không sao, chúng ta có thể dùng đạo cu!" "Bánh bao nhỏ cũng là bánh bao mà, cậu đáng giá có được tất cả các loại nội y tình thú. Cậu nghe tôi thi không sai đâu, đồ nên đặt mua cũng đã mua đủ, tôi mua cho cậu các loại đồng phục muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đấy. Cậu tùy tiên thay một bộ, lắc lư ở trước mặt anh tôi, tôi cũng không tin con cừu này còn không trở mình thành sói trong nháy mắt?"
Cổ Ngọc Vy vô cùng đắc ý nói, trong đầu còn tưởng tượng đủ thứ hình ảnh.
Sói xám và thỏ trắng nhỏ, thật sự quá kích thích.
Hứa Trúc Linh còn chưa may mắn được vài giây, trong nháy mắt đã lộ bộ mặt thật.
Xong rồi xong rồi. "Cổ Ngọc Vy, có có phải cậu quá phóng đại rồi hay không? Tôi chỉ nghi ngờ vì sao anh cậu lại như vậy, chứ chứ không có bất kì ý nghĩ mờ ám gi
Thật sự không có gì mà, thượng để đi
Từ sau khi bọn họ hòa thuận, Cổ Thành Trung vô cùng quy củ, khó tránh khỏi làm cô suy nghĩ miên man.
Cô chưa từng trải qua việc như này, tuổi lại nhỏ, hướng dẫn về nam nữ cũng không cứu được cô.
Cô không nhịn được mới tìm Cổ Ngọc Vy, nghĩ cô ấy hiểu Cổ Thành Trung nhiều hơn một chút, nói không chứng có thể phân tích ra.
Kết quả phân tích ra một phiền toái lớn.
Cô không hề muốn mấy thứ này mà
Cô cảm nhận được trên đỉnh đầu có hai ánh mắt nham hiểm bám chặt lấy mình mang theo vô vàn ý xấu khiến da đầu cô tê dại, lưng đổ mồ hôi. Mời bạn đọc truyện tại
Lần này có lẽ nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. "phóng đại chỗ nào? Lời tôi nói đều là những câu có lý. Cậu đừng ngượng ngùng với tôi, cậu nên thảo luận với tôi, không được chịu đựng một mình! Nằm chặt lấy anh tôi, tôi còn chưa từng thấy đàn ông nào bắt đầu ăn mặn mà còn có thể tiếp tục ăn chay “Em hình như rất có kinh nghiệm nhiề
Giọng nói trầm tĩnh của Có Thành Trung phát ra, "Mẹ tôi ơi! Anh... Anh ba? Sao anh lại nghe lén em nói chuyện chứ? Em...Em còn có việc, em đi trước
Cổ Ngọc Vy sợ tới mức vội vàng cúp điện thoại.
Màn hình điện thoại sáng lên, toàn bộ nhà ăn trở nên vô cùng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. “Ngắng đầu nhìn anh
Cổ Thành Trung dùng giọng ra lệnh.
Anh rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao mấy ngày nay Hứa Trúc Linh lại có chút kỷ quái nhưng anh lại không thể hiểu được.
Hiện tại anh mới nhớ ra, giữa bọn họ còn có một hiểu lầm chưa được gỡ bỏ.
Hứa Trúc Linh yếu ớt ngẩng đầu lên, đáng thương nói: “Chú ba Cổ, em nói là hiểu lầm. Anh có tin không?" “Em nghĩ anh khở sao?"
PHỨC “Em lo lắng anh bắt lực?" "Đây. Đây chỉ là nghi ngờ. Dù sao chúng ta cũng đã làm cái kia, nhưng từ sau khi chúng ta giải hòa, anh vẫn không chạm vào em. Em sợ bởi vì lần trước cái nhau, anh còn canh cảnh trong lòng. Nếu như tình cảm có ngăn cách giống như là một vết sẹo, dù cho đã tốt hơn cũng sẽ có dấu vết lưu lại” "Cho nên...Cho nên " “Cho nên em đi tìm Cổ Ngọc Vy, đến tình cảm của bản thân mà em ấy còn làm hỏng bét, có thể dạy cho em cái gì? Em hỏi Bạch Minh Châu còn đáng tin cậy hơn em ấy, em ấy là em gái anh, chẳng lẽ anh còn không hiểu rõ em ấy sao?" "Vậy...Vậy em lập tức gọi điện thoại cho Bạch Minh
Châu, tạm biệt
Hứa Trúc Linh muốn bỏ trốn, nhưng mà lại bị Cổ Thành Trung dễ dàng níu cổ áo mà xách lên lầu giống như xách gà con.
Cô bị đè ở trên giường, hơi thở cực nóng của người đàn ông phả vào mũi khiến cô mặt đỏ tại hồng. "Em thật sự không nhớ rõ sự việc đêm đó?" "Không Không nhớ rõ, hoàn toàn mơ hồ. Em...Em cũng không biết lần đầu tiên của mình mất như thể nào
Cô buồn bã nói, lần đầu tiên của cô thật đúng là kỷ lại “Vậy anh nói cho em biết, đêm đó giữa chúng ta chưa từng xảy ra bất kì việc gì, ern tin không?" "Vậy máu thì sao?" “Máu mũi của em, em đập vào cửa kính ban công " "Vậy quần áo thì sao?" "Chúng ta quả thật có xảy ra chút gì đó, nhưng lúc quan trọng nhất em lại vào WC nôn, sau đó lại muốn ngủ, cuối cùng cũng không giải quyết được gì. "Ngày hôm sau anh vốn định giải thích với em, không ngờ em lại cáu gắt với anh, vì vậy mà chuyện này vẫn luôn có khúc mắc. Hiện tại thì em hiểu chưa?” "Nói cách khác, giữa chúng ta chưa hề xảy ra chuyện gì?" website cập nhật truyện nhanh nhất
Hứa Trúc Linh vui sướng nói. "Vui vẻ như vậy sao?"
Cổ Thành Trung nhíu chặt mày lại, có chút tức "Đương nhiên rồi!"
Có nghịch ngợm ôm lấy cổ anh, thở dài nhẹ nhõm giận. nói: "Em vốn dĩ còn đang tiếc nuối, lần đầu tiên cử mở hồ bị mất như vậy, em cũng không nhớ được đã xảy ra việc gì, điều này đối với em mà nói là không hề công bằng, dù sao cũng là một trong những ký ức quý giá nhất của em! Hiện tại biết giữa chúng ta chưa hề xây ra chuyện gì, đương nhiên là em vui vẻ rồi " “Thế nhưng anh không vui, em nghi ngờ anh bất lực, anh phải chứng minh chút gì đó."
Anh mút vào cổ cô, có chút tham lam. "Đừng mà, ngứa quá." "Đúng lúc mấy thứ đổ kia được chuyển tới " "Á, nhưng Cổ Thành Trung, bà dì của em sắp tới."
Hứa Trúc Linh yếu ớt nói.
Cổ Thành Trung nghe vậy thì cứng đờ người, cuối cùng đấm một đấm thật mạnh lên giường. "Chết tiệt
Anh mắng ra tiếng.
Nhìn dáng vẻ anh không vui, Hứa Trúc Linh lập tức bật cười ra tiếng.
Xem ra lo lắng của mình trước đây đều không cần thiết, rõ rằng anh còn vội vàng hơn cả mình.
Cô còn tưởng rằng ngực mình quá nhỏ không khởi dậy nổi hứng thủ của anh, hoặc là bản thân cũng không dù mỹ vị khiến anh không có dục vọng với mình.
Cô ôm lấy cơ thể anh, thổi vào bên tai anh nói: “Lần sau, em sẽ chuẩn bị thật tốt, tắm sạch sẽ rồi chở anh tới "ăn" em. Em sẽ không chạy trốn, dù gì chân em cũng ngắn, gần như không thể trốn thoát khỏi lòng ban tay Phật Như Lai của anh, em chấp nhận hết." “Lúc này mới ngoan, không được làm, vậy để anh ôm một lúc. Ôm em thì lòng anh cũng bình tĩnh"
Anh nhẹ nhàng nói, giống như ôm cô cũng đã rất thỏa mãn.
Anh cũng không phải người tham lam gì nhưng cũng có dã tâm, thế nhưng ở trước mặt Hứa Trúc Linh, tất cả ý nghĩ xấu xa dường như đều hóa thành hư ảo.
Vô cùng đơn giản chính là hạnh phúc, là đạo lý mà cô đã dạy cho anh.