“Em sợ tối lắm cơ mà, nếu đi trên đường ấy một mình thì chắc sẽ bị dọa đến mức bị giày vò. Nếu như em sợ thì em chờ anh nhé, dù anh có phải hủy đi cả J&C, à không, em sẽ dốc hết sức mình để khiến những người đó phải trả giá thật nhiều. Anh chỉ cần báo được thù cho anh hai thôi, sau đó anh sẽ xuống gặp em.”
“Em đi chậm thôi, đừng đi nhanh quá, anh sợ sẽ không bắt kịp được em.”
“Nếu kiếp sau em vẫn là nữ, thì cứ tiếp tục làm một cô gái ngốc nghếch thế này đi. Anh sẽ tìm ra em. Nhưng anh cam đoan, khi đó anh sẽ không khiến em bị liên lụy vào hoàn cảnh phức tạp như vậy nữa, em muốn một cuộc sống bình dị thì anh sẽ cho em một cuộc sống bình yên.”
“Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh. Kiếp sau, anh sẽ đền bù lại cho em.”
Cuối cùng… Hai mươi tư tiếng đã kết thúc.
Cố Thành Trung nhìn đồng hồ trên tường, đồng tử anh co lại.
Anh kiên trì mãi đến bây giờ, cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi nữa, cả người đổ đất gục xuống.
Nguyên Doanh và Cổ Ngọc Vy vội vàng tiến đến đỡ anh dậy.
“Không cần.”
Anh đưa tay ra càn họ lại, tự mình đứng dậy từ dưới đất lên.
Anh nhìn Hứa Trúc Linh một lúc rất lâu. Mãi một lúc sau anh mới lưu luyến rời đi ánh mắt.
“Nguyên Doanh, cậu cũng biết bảo quản thi thể thế nào đúng không, đừng để cô ấy rời đi trong thời gian sắp tới. Đợi khi nào tôi xử lý xong mọi chuyện đã.”
“Anh định làm gì?”
Nguyên Doanh giữ vai anh lại, lo lắng nói.
“Tôi nói rồi. Nợ máu phài trà bằng máu. Hứa Trúc Linh chết rồi thì mấy người kia phải chôn cùng với cô ấy, đừng ai hòng trốn thoát.”
“Anh định ra tay thế nào? Dù gì thì cũng phải sắp xếp một vụ tai nạn bất ngờ nào đó chứ? Anh định đường đường chính chính ra tay à?”
“Đi đường chính đi, giới quý tộc ở Đà Nẵng vẫn biết do Cố Thành Trung tôi làm rồi mà, che giấu làm gì hữa?”
“Anh đừng xúc động, dù có giết được nhà họ Trình thì vẫn sẽ bị Cố Triệt bắt thóp, chuyện này phải bàn kỹ đi đã. Anh chán sống rồi à…”
“Ừ”
Nguyên Doanh còn chưa nói hết câu thì Cổ Thành Trung đã lạnh lùng nhà ra một chữ.
Anh không sống cho riêng mình, sau khi bước ra khỏi cái bóng của bốn năm trước thì anh đã quyết định sống thật tốt, nhưng… ông trời không muốn cho anh sống yên ổn.
“Yên tâm, dù tôi có chết thì tôi cũng sẽ khiến những người đó phải trả cái giá đắt, phải đi cùng tôi.”
“Cách làm của anh quá…”
Nguyên Doanh đang định khuyên can, nhưng chẳng có tác dụng gì cả, Cố Thành Trung đang quyết tâm lắm rồi.
Cố Thành Trung thoát khỏi cánh tay của Nguyên Doanh, đi nhanh ra ngoài, Nguyên Doanh vội vàng đuổi theo.
Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng hô của Cố Ngọc Vy.”Anh, tay của Hứa Trúc Linh động đậy kìa.”
“Lại định lừa anh à?”
“Không, em nói thật, anh quay lại mà xem này!”
Ngọc Vy vội vàng nói.
Lúc này Thành Trung mới nửa tin nửa ngờ tầm mắt, dù sao thì còn tia hi vọng nào cũng tốt hơn là tuyệt vọng mà.
Nhưng vừa quay người lại thì Nguyên Doanh đã đánh mạnh tay vào cổ anh.
“Anh ba!”
Cổ Ngọc Vy vội vàng tiến đến, đỡ Thành Trung đang ngất xỉu dậy, tức giận hỏi: “Anh làm gì thế?”
“Đây không phải là kế hoãn binh của em à?”
“Em nói thật, tay Hứa Trúc Linh động đậy thật mà!”
Ngọc Vy tức muốn chết, chỉ vào giường bệnh.
Trên giường bệnh, Hứa Trúc Linh đau đớn “em” một tiếng, tiếng ấy rất nhỏ, nhưng phòng bệnh quá yên tĩnh, ai cũng nghe được tiếng động đó.
Lúc này máy theo dõi các chỉ số cơ thể cũng đang chạy rất bình thường, nhịp đập của tim cô cũng trở nên vững vàng hơn, nhịp độ đập cũng trở nên mạnh
hơn rất nhiều rồi.
Nguyên Doanh nhanh chóng tiến hành các thao tác cấp cứu cho cô, cuối cùng thì Hứa Trúc Linh cũng thoát khỏi nguy hiểm, mạng của cô đã quay lại.
Mới đầu anh ta còn tưởng là Hứa trúc Linh sẽ tỉnh lại sớm hơn Cố Thành Trung, nhưng anh ta đa đánh giá thấp nghị lực của Cố Thành Trung. Anh rất mạnh mẽ, chưa đầy nửa tiêng sau anh đã tỉnh dậy, vừa thấy Nguyên Doanh, anh đã lao đến.
“Nếu như cậu còn coi tôi là anh em thì đừng có cản tôi lại.”
“Vậy anh đi đi, để tôi chăm sóc Hứa Trúc Linh cho, được chưa?”
“Nói vậy là sao?”
“Bây giờ cô ấy không sao rồi, cơn sốt cũng đã hạ, tình hình đang từ từ khá lên rồi. Nhưng chắc mấy ngày nữa thì cô ấy mới tỉnh lại.” Cố Ngọc Vy đây cửa đi đến.
Cố Thành Trung nghe nói vậy, không kịp đi giày mà vội vã đi vào trong phòng ICU.
Hứa Trúc Linh vẫn còn đang cần theo dõi nên vẫn chưa được chuyển sang phòng bệnh thường.
Cô an toàn rồi, vậy là yên tâm.
Tình trạng của Hứa Trúc Linh đã khá hơn lúc nãy rất nhiều, mặt cô cũng không còn đỏ bừng lên vì sốt nữa, nhìn có vẻ bình thường hơn rất nhiều rồi.
Môi cô vẫn tái nhợt, nhưng không còn quá thiếu sức sống như lúc nãy nữa.
Cánh mũi cô hơi phập phồng, cố gắng tự hít thở. Cố Thành Trung thấy cành này thì cực kỳ vui vẻ, tranh thủ chạy đến cạnh giường. “Anh, anh ăn một chút gì đó đi, nếu cứ như vậy thì anh sẽ ngất trước khi Hứa Trúc Linh tình dậy đẩy.”
Lần này thì Cố Thành Trung ngoan ngoãn hơn rất nhiều, anh còn phải chăm sóc cho Hứa Trúc Linh nữa, không thể ngã xuống được.
Anh vội vàng ăn cho xong, hỏi dò: “Nhà họ Trình sao rồi?”
“Trình Anh đã bị bắt lại, hôm nay đầu óc cô ta có vẻ không bình thường lắm, nhà họ Trình định lấy cớ là cô ta bị điện đề thoát tội, nhưng họ đã quên là em và Nguyên Doanh đều là người học y, sao có thể để yên cho họ đạt được mục đích chứ.”
“Khương Anh Tùng đã liên hệ với luật sư khởi tố rồi, đồng thời cũng thông báo cho mọi người là Trình Anh phải chịu tội, dù không ở tù chung thân thì cũng phải vào tù mười năm.””Chuyện khởi tố làm càng lớn thì càng tốt, đề nhà họ Trình vĩnh viễn không bao giờ vực dậy lại được ấy. Chết là quá nhẹ nhàng cho họ, Trình An Hạng dung túng cho cháu gái mình rồi còn khiêu khích nhiều lần. Tôi sẽ đề ông ta phải trơ mắt nhìn tôi đánh nát nhà họ Trình, khiến họ phải phá sản!”
“Lợi dụng dư luận đề tạo khí thế, sau đó âm thầm thu mua cổ phần của công ty họ. Đề phòng Cố Triệt, một khi nhà họ Trình rớt đài thì kiểu gì cổ phần của ông ta cũng sẽ trở thành một khối bánh ngọt, càng ít người ăn thì lợi nhuận thu được sẽ càng lớn. À, đồng thời hãy trợ giúp cho nhà họ Ngôn đi lên.”
“Giúp nhà họ Ngôn?” Cố Ngọc Vy nhíu mày, mới đầu cô không hiểu sao anh lại làm vậy, nhưng nghĩ lại thì cô cũng nhận ra, đây là lời cảm ơn của anh.
Sau này danh tiếng của Hứa Trúc Linh còn cần nhờ nhà họ Ngôn nâng lên nữa, có điều, món quà cảm con này hơi dày.
“Món quà này có vẻ hơi nặng rồi đấy. Ngôn Minh Phúc cũng là một thiên tài kinh doanh, nếu chút lợi nhuận của nhà họ Trình bị nhà họ Ngôn độc chiếm thì nhà họ sẽ phát triển rất nhanh, chẳng bao lâu sau họ sẽ chống lại J&C mất.”
Cố Ngọc Vy nói ra nỗi băn khoăn của mình.”Đầu óc của Ngôn Minh Phúc đúng là khiến người ta phải khâm phục. Anh cũng phục, nhưng có Thầm Thanh ở đó thì nhà họ Ngôn sẽ không làm ra sóng gió gì đâu. Anh cũng sẽ khống chế mọi chuyện, không đề xảy ra sai lầm gì đâu. Nhà họ Ngôn đi lên, kết thân với nhà J&C rồi cộng thêm Hứa Trúc Linh là con gái nuôi của nhà họ Ngôn đứng ra làm cầu nối thì Cô Triệt cũng sẽ đề phòng thôi. Em cứ bảo Khương Anh Tùng xử lý mọi chuyện trước đi, dù tốn bao nhiêu tiền thì cũng phài làm xong thật sớm! Những gì anh không có thì Cố Triệt cũng đừng hòng chiếm được.”
Cổ Thành Trung tỉnh táo lại, bình tĩnh ra lệnh.
Cố Ngọc Vy thấy Cố Thành Trung tình táo, cơ trí thế này, giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay anh, làm đến đâu chắc thắng đến đó.
Đây mới là anh ba của cô chứ! Cô nhìn Hứa Trúc Linh đang nằm trên giường bệnh, người này có thể khiến Cố Thành Trung mất hết lý trí, đồng thời cũng có thể khiến anh tỉnh táo lại, sức mạnh của tình yêu có thể khiến người ta mù quáng, nhưng cũng có thể khiến người ta trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.