Cố Thành Trung bị đuổi ra ngoài không thương tiếc, Quý Thiên Kim ra lệnh không ai được mở cửa.
Hứa Trúc Linh quay trở về phòng, trong lòng luôn lo lắng không yên.
Trời đã chập tối rồi, thời tiết lạnh hơn rất nhiều, đêm càng lạnh hơn.
Anh ấy đang mặc âu phục, căn bản khó mà chống được cái lạnh.
Hơn nữa Quý Thiên Kim còn tắt hết đèn đi, không cho anh bất cứ tiện nghỉ nào. Anh vốn dĩ lái xe đến đây nhưng giờ đã bị Cố Đình Sâm lái về mất rồi.
Cô đứng sau tấm rèm cửa sổ, xót xa nhìn xuống bóng người dưới lầu.
Chiều nay vừa mới gặp nhau mà, sao tối nay lại qua đây?
Cô không thể đoán được, nhịn không nổi liền gọi cho anh một cuộc, cuộc gọi rất nhanh đã được bắt máy.
. Sau khi được kết nối, cô cứ im lặng, không nói được gì.
Cuối cùng là Cố Thành Trung mở miệng: “Hứa Trúc Linh, anh lại nhớ em rồi.”
Chỉ tám chữ ngắn ngủi cũng khiến cho trái tim của cô run lên dữ dội.
Cô mím môi rồi mới lên tiếng: “Sao anh lại đến đây? Có phải bố bức ép anh không?”
“Không có, ông mới đề nghị anh liền đến đây luôn. Bởi vì… anh nhớ em rồi.
Dù mới chỉ gặp nhau buổi trưa, anh vẫn cứ nhớ em.”
“Anh cũng muốn đến nói chuyện tử tế với dì, đừng sắp xếp cho em mấy buối hẹn vớ vẩn nữa, em chỉ có thể là của anhl”
Những lời bá đạo này căn bản không phải là dùng để đàm phán, mà là giọng điệu không cho phép từ chối.
“Anh nghĩ dì sẽ để cho anh vào nhà sao? Mau trở về đi, anh sẽ bị cóng chết mất!”
“Em nỡ để anh chết cóng sao?”
Cố Thành Trung khẽ hỏi.
>“Anh…” Cô nhất thời cứng họng không nói nên lời.
Cô tất nhiên là không nỡ, nhưng giờ cô không còn cách nào khác vì chuyện này căn bản cô không có quyền quyết định.
“Anh… anh cứ ngoan cố như vậy, cho anh chết cóng luôn đi, em sẽ không đau lòng cho anh đâu!”
Hứa Trúc Linh tức giận nói, đồng thời cúp luôn điện thoại, kéo rèm cửa lại rồi tắt luôn đèn ngoài ban công.
Cố Thành Trung nhìn thật sâu, ánh mắt trở nên nóng rực, đó chính là ngọn lửa không thể nào tắt giữa trời đông lạnh giát Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhiệt độ bên ngoài càng lúc càng giảm xuống. Phòng của Hứa Trúc Linh cũng chưa bật đèn lại.
Ngược lại Quý Cảnh An lại mở cửa đi ra, ném cho anh một chiếc áo khoác rồi bảo anh mau quay về.
Nhưng Gố Thành Trung từ chối.
“Đêm nay tôi muốn ngủ lại nhà họ Quý.”
“Đừng đùa nữa, cho dù anh có cóng chết ở đây cô cũng sẽ không mở cửa đâu. Anh không phải đắc tội như người bình thường, mà là với sự bao che của nhà họ Quý! Trúc Linh ở nhà anh chịu bao nhiêu là uất ức, ngay cả ba mẹ anh tới đây khấu đầu nhận tội đi nữa cô cũng sẽ không cho mấy người nửa phần thể diện!”
“Anh cho rằng cứ cứ ngoan cố ở đây là được rồi sao? Quá đơn giản rồi!”