Lần này anh trở lại, thái độ rất rõ ràng, muốn đấu một trận với công ty Nhật Kinh.
Hứa Trúc Linh trở về nhà, Phó Thanh Viên và Diệu Miêu lập tức chạy ra, Diệu Miêu nhìn thấy cô hoàn toàn không có tổn hại gì cũng thở phào một hơi.
“Trúc Linh, mấy ngày chị không ở nhà, Diệu Miêu rất nhớ chị.”
“Trúc Linh, lần này quay về đừng đi nữa, tôi bảo vệ cô.”
Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy thì không nhịn được mà bật cười, hai người trong mắt cô như những đứa trẻ, ai bảo vệ ai chứ?
“Tôi làm bánh gato cho hai người được không? Bánh gato dâu tây?”
“Được được!”
Hai người vui vẻ như những đứa trẻ.
Hứa Trúc Linh quay trở về nhà, Cố Thành Trung cũng không bị giam câm như trước nữa, có thể tự do qua lại, làm cô thở phào một hơi.
Thế nhưng chuyện có thai vẫn không được lộ ra, có điều bụng sẽ to ra, tin tức này cũng không giấu được nữa.
Nhưng giấu được ngày nào thì hay ngày ấy, việc này cũng có lợi đối với Cố Thành Trung. : Từ lúc quay trở về Cố Thành Trung không hề nghỉ ngơi, anh đến công ty xử lý công việc trước, sau đó lại đi thăm ông Nhật Kinh, thế nhưng ông Nhật Kinh viện cớ bị bệnh mà đóng cửa không tiếp khách.
Sau đó anh lại quay về Tập đoàn Cố Linh, xử lý những việc vặt.
Gần đây Đà Nẵng nổi lên làn sóng chèn ép công ty Nhật Kinh, thậm chí người dân còn tẩy chay sản phẩm của nước Pháp.
Đột nhiên Cố Thành Trung cảm thấy đây không là cuộc chiến của một số người mà là cuộc chiến của tất cả mọi người.
Đây không phải là vinh nhục của một người, của một số người mà là của cả một quốc gia.
Mỗi ngày Cố Thành Trung đều đi sớm về muộn, Hứa Trúc Linh ở nhà dưỡng thai, nghiên cứu làm một số đồ điểm tâm.
Mấy ngày trôi qua, Cố Thành Trung gầy đi rất nhiều, thế nhưng lại cường tráng hơn, cả người trở nên già dặn, giống như một con mãnh thú chỉ chờ thời điểm để bộc phát.
Mỗi sáng thức dậy Cố Thành Trung đều rất cẩn thận, chỉ sợ làm ồn, đánh thức Hứa Trúc Linh đang ngủ.
Thế nhưng hôm nay Hứa Trúc Linh lần đầu tiên thức dậy cùng anh.
Cô dụi mắt, kéo vạt áo anh, nói: “Anh dậy rồi à?”
“Anh làm em thức sao?”
“Không có, Phó Thanh Viên đặt báo thức cho em, nó rung ở tay, không có tiếng ồn.” Cô lắc lắc cánh tay của mình: “Anh ấy đã sửa một chút, cứ mười phút lại có định vị một lần, hơn nữa còn là tín hiệu vệ tinh đơn độc, cho dù không gian có ngăn cản tín hiệu như thế nào cũng có một dòng tín hiệu nhỏ xuyên qua.”
“Anh ấy đã tốn công sức rồi.’ Cố Thành Trung vui mừng nói.
Mọi người đều đang bảo vệ Hứa Trúc Linh, làm anh yên tâm hơn rất nhiều.
“Ừ, cứ cảm thấy hai tháng rồi không gặp Phó Thanh Viên, anh ấy đã trưởng thành và ổn định hơn rất nhiều, không biết có phải sắp khỏi bệnh rồi không.
Lần sau đưa anh ấy đến khoa thần kinh xem sao, sau này anh ấy nhất định có thể hồi phục.”
“Đợi sau khoảng thời gian bận bịu này qua sẽ đi, bây giờ không có thời gian rảnh. Lúc đầu đồng ý với em, một ngày ba bữa đều do anh chuẩn bị, thế mà hay rồi, anh lại là một người đàn ông thất hứa.”