Anh ta cứ sợ răng đây là một giấc mơ.
“Minh Châu”
Anh ta đi lên bậc thềm rồi đến bên cô ấy, mỉm cười hạnh phúc.
“Ừm!”
“Chúng ta… thật sự sẽ kết hôn phải không? Tại sao tôi lại cảm thấy đây là một giấc mơ nhỉ, anh đã mơ thấy cảnh này rất nhiều lần, hiện tại cũng có chút không nhận rõ rồi!”
“Đây không phải là một giấc mơ, chúng ta thực sự kết hôn, Thiện Ngôn” Cô ấy không gọi nhầm đâu.
Anh ta đã rất hạnh phúc khi nghe điều này, thậm chí anh ta còn bỏ qua ánh mắt của rất nhiều người đang nhìn, đặt bó hoa vào tay cô ấy rồi ôm ngang cô ấy lên.
“Không phải là mơ, chúng tôi thật sự đã kết hôn, Thiện Ngôn tôi đã kết hôn!”
“Tôi có vợ, ha ha, tôi có vợ!”
Anh ta cười đến không tim không phổi, như một kẻ ngốc.
Những người khác xem thì cũng cười buồn.
Dù sao thì đó cũng không phải là Ôn Mạc Ngôn.
Nhưng mà Thiện Ngôn cũng không tệ, nhưng mà có điều là người nào tồn tại thì người kia phải biến mất.
Điều này là không công bằng cho bên còn lại.
“Anh làm sao vậy mau thả tôi xuống đi, không sợ người ta cười vào mặt sao? Mọi người đều ở đây!”
“Tôi ôm vợ mình mà, tôi sợ gì chứ? Tôi cũng không ôm người khác”
Anh ta cây ngay không sợ chết đứng nói!”
“Anh…”
Bạch Minh Châu bị anh nói đến nổi á khẩu không nói nên lời, chỉ có thể tức giận mà trừng mắt thôi.
Sau đó đoàn người lên đường, rất nhanh thì đoàn xe cưới cũng đến giáo đường.
Thiện Ngôn đứng bên cạnh cha sứ, mà Bạch Minh Châu cũng chỉnh trang lại sau đó khi khúc nhạc đám cưới vang lên, cô ấy được Bạch Hoàng Nham đỡ tay đi vào. Sau khi đến nơi thì ông ấy sẽ đặt tay cô vào tay chú rể.
Cô ấy đeo mạng che mặt nên mọi thứ cô ấy nhìn thấy đều mơ hồ, kể cả anh ta.
“Minh Châu”
Trên thảm đỏ, cô ấy có thể nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của anh ta.
Anh ta hận không thể trực tiếp ôm cô và hành lễ ngay lập tức.
Bạch Minh Châu trong chốc lát lại xuất thần.
Đây là đám cưới của cô ấy.
Đây là đám cưới của cô ấy với Ôn Mạc Ngôn, hay với Thiện Ngôn?
Ngay khi cô ấy đang nghĩ về nó thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô ấy.
“Thật ra thì là do cô không phân biệt được nên cứ tự hỏi bản thân nhiều lần?” Đồng tử của Bạch Minh Châu mạnh mẽ co rút lại.
Có một người cũng mặc vest chú rể đứng trước mặt cô ấy.
Cô ấy lùi một bước, anh ta cũng lùi một bước, giữa hai người luôn giữ khoảng cách một bước.
Người đó giống như một bóng mạ, lại như một cái bóng.
Bạch Minh Châu biết đó là ảo giác của mình.
Cô ấy đã không nhìn thấy nó trong một vài ngày, tại sao hôm nay nó lại xuất hiện?