“Được rồi, Cố Thành Trung, hôm nay em tìm anh chính là vì việc này, hoặc là anh vứt bỏ em rồi sau này quay lại tìm em, hoặc là…em sẽ tự mình rời đi, anh chọn một trong hai đi. Lần này, anh lựa chọn giúp em, mọi chuyện em đều giao cho anh.”
“Em lặp lại lần nữa, cho dù kết quả Có ra sao, em cũng sẽ không hận anh, ngược lại còn yêu anh hơn.”
“Anh không cần em yêu anh hơn, chỉ cần như thế này thì anh đã thỏa mãn rồi, Trúc Linh…
Anh dùng sức nắm lấy tay cô, nhưng những lời cô muốn nói đều đã nói xong.
Cho dù anh có cố chấp thì cũng vô dụng, bởi vì để đánh bại Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử thì không còn cách nào khác, anh chỉ có thể tàn nhẫn hơn so với người khác.
Cô mở cửa xe ra, gió lạnh lập tức ùa vào.
“Đã muộn rồi, anh về nghỉ ngơi đi.”
Sau khi nói xong, cô chuẩn bị xuống xe, nhưng Cố Thành Trung đã siết chặt cổ tay cô, không chịu buông ra.
“Cố Thành Trung, buông ral”
Anh không nói lời nào, chỉ là nhìn thật sâu vào đôi mắt của cô.
Một lúc sau, anh mới nói.
“Anh nhất định sẽ không phụ em.”
Anh gắn từng chữ một, mỗi từ đều rõ ràng và mạnh mẽ.
: Cô nghe vậy, khóe miệng cong lên: “Ứ, em biết.”
Cuộc đời của Cố Thành Trung này sẽ không bao giờ phụ Hứa Trúc Linh.
Cô tinI Cuối cùng, anh buông lỏng tay ra, nhìn theo thân hình gầy yếu đang nâng bụng rời đi.
Trong mắt anh tràn ngập sương mù, cuối cùng nhắm mắt lại, sau khi mở ra thì bên trong ánh mặt tràn ngập hận ý.
Anh nhất định phải khiến cho những người đó phải trả một cái giá thật đắt.
Từ sau khi ở bên cạnh Hứa Trúc Linh, anh không có tham vọng, cũng không có ý chí mạnh mẽ, thậm chí có thể từ bỏ tất cả.
Nhưng có người lại không cho phép, vân luôn gây ra sóng gió.
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Hứa Trúc Linh lại khao khát một cuộc sống bình dị và an nhàn, hóa ra…yêu một người thì chỉ muốn được sống thoải mái bên cạnh người đó.
Anh không đòi hỏi cái gì ngoài một Hứa Trúc Linh, vậy mà tại sao lại có nhiều điều tréo ngoe đến thế?
Một khi đã như vậy, thì phải để cho những người đó trả một cái giá đau đớn!
Cho dù có chết thì anh cũng sẽ không từ bỏ Hứa Trúc Linh!
Đôi tay anh cầm chặt lấy vô lăng, ra sức siết mạnh.
Anh dừng lại ở dưới lầu nhà họ Quý, mãi không rời đi, nhưng căn phòng bật đèn sáng của Hứa Trúc Linh trong chớp mắt đã biến thành bóng tối.
Càng về đêm, sương càng dày, gió lạnh lùa vào trong xe khiến anh giống như bị dao cắt.
Hứa Trúc Linh đứng ở trước cửa sổ rất lâu, nhưng Cố Thành Trung vẫn không rời đi, trong lòng cô có chút khó chịu.
Đúng lúc này, Diên đột nhiên lại gõ cửa.