Cơ thể gầy gò nhỏ bé của Hứa Trúc Linh làm sao có thể chịu được một cái đánh như trời giáng như thế.
Cô loạng choạng ngã xuống đất, đầu gối đập trên nên gạch lạnh ngắt, vô cùng đau đớn.
Hứa Trúc Linh cũng muốn cổ để đứng dậy nhưng cà người cô hoàn toàn không có chút sức lực nào cả.
Hứa Đức Thắng thật sự ra tay đánh cô sao?
Tại sao lại như thế?
Hứa Trúc Linh ngẩng đầu lên, hai mắt cô đỏ ừng, long lanh nước.
Nhưng không hề có một giọt nước mắt nào rơi xuống.
Cô hoàn toàn thất vọng với hai chữ “tình thân”
“Mày hỏi tao tại sao tao lại nhất bên trọng, nhất bên khinh đúng không? Vậy thì tao nói cho mày biết, bởi vì mày là một nỗi ô nhục. Chi có Hứa Đan Thu mới là niềm tự hào của tao, cho dù bây giờ Cố Thành Trung và gia đình nhà họ Ngôn chống lưng cho máy nhưng sự chân ghét của tao dành cho mày vẫn không hé thay doi.
Nỗi ô nhục…
Ba chữ này như một mũi dao, khắc sâu vào trong não của cô, găm đến tim cô và để lại một hổ sâu rất lớn.
Vết thương máu me đầm đìa, không thể liên da.
Hóa ra cô là một nỗi ô nhục, là một nỗi ô nhục của nhà họ Hứa.
Bọn họ có thể khinh thường cô, nhưng cô không thể tự hạ thấp mình được.
Nếu như người khác không yêu cô thì cô càng phải biết yêu thương mình hơn.
Hứa Trúc Linh hít sâu vào một hơi, hít thờ xong cô mới từ từ đứng từ dưới đất lên.
“Bố nói vậy thì con biết rồi. Con là nỗi ô nhục của nhà họ Hứa nên vinh nhục từ giờ của con đều không có liên quan đến nhà họ Hứa nữa. Bổ, con có thể tham gia cùng bố buổi tiệc hôm nay, già vo như không có gì trước mắt khách khứa nhưng nếu bố bắt con đi xin lỗi thì con không làm được
“Mày… mày đúng là là đứa bất hiếu, Mày lại còn dám nói với tao những lời như thế?”
Hứa Đức Thắng vẫn muốn dạy dỗ cho Hứa Trúc Linh nhưng đã bị Trấn Cẩm Vân kéo đi.
“Đức Thắng, được rối, ông việc gì phải tức giận với những người không quan trọng như thế?”
Bà ta âm thẩm nháy mắt với Hứa Đức Thắng để bào ông ta bình tĩnh lại, nhất định không được để giận quả mất khôn.
Nếu như Hứa Trúc Linh bị thương ở đâu đó thì Cố Quang Trung nhất định sẽ đến tìm bọn họ làm cho ra nhẽ.
Hứa Đức Thắng bị kéo một cái như thế thì cũng bình tĩnh lại, Ông ta trừng mắt nhìn Hứa Trúc Linh một cái rồi kéo rầm cửa ra ngoài.
Trần Cẩm Vân cũng lập tức đuổi theo.
Tự nhiên trong phòng chi còn lại có ba người.
Hai tay Lâm Thanh Loan khoanh trước ngực, nhìn Hứa Trúc Linh đẩy đắc ý.
Thấy vẻ khốn đốn của Hứa Trúc Linh thì cô ta thấy rất vui trong lòng.
Hứa Đan Thu cũng tỏ thái độ, cô ta nói: “Tự minh làm thì tự mình nhận đi, lại còn tường thật sự mình đã bay được lên cao làm phượng hoàng rồi. Có gì mà giòichứ? Cũng không sợ về sau trèo cao ngã đau sao?”
Hứa Trúc Linh cảm thấy, bọn họ đang nhìn cô như thế một con chó hoang không có nhà để về.
Đúng là bộ dạng bây giờ của cô rất chật vật nhưng cô không hề sai.
Bây giờ cô phải chịu đánh là vì đôi cánh của cô vẫn chưa cứng cáp, cô vẫn chưa hoàn toàn là một người mạnh mẽ.
Nhất định sẽ có một ngày cô trở nên mạnh mẽ.
Chỉ một lúc sau đó là đám cưới bắt đầu, du thuyền cũng ra đến giữa biển.
Khoảng biển này là của nhà họ Cố, mọi người có thể thả câu, cũng có thể nhìn thấy từng đàn cá bơi lội, không gian trước mắt thật sự là rất rộng lớn.
Ba chiếc du thuyền đi sát với nhau, mọi người có thể tự do hoạt động.
nhạc trong đám cưới vang lên, bỏng bay bay phần phật trên biển,
Từng đợt hoa hồng rơi xuống và là cà một cơn mưa hoa hồng.
Người của nhà họ Hứa đều tham gia. Hữu Đức
Thắng nắm tay Hứa Đan Thu.
Hứa Trúc Linh đi sau lưng của Trần Cẩm Văn, phùdâu và hoa đồng thì ở ngay bên cạnh cô.
Mọi người sắp bước lên thâm đò, những chuyện về sau là của Hứa Đức Thắng.
Cô đang chuẩn bị củng Trần Cẩm Vân ngối sang phía khách mời bên cạnh để dự tiệc nhưng không ngờ khi cô vừa xoay người thì có một lực lớn ở phía sau truyền tới.
Cô không kịp phòng bị và ngã sóng soài ra đất.
Có người vừa giẫm lên váy của cô. Cô bị ngã, mọi người đều nhìn sang và cười ồ lên.
Mặt Hứa Trúc Linh đỏ lên, cô vội vàng đứng dậy.
Cô không dám ngẩng đầu lên, không dám nhìn mặt của những khách khứa đang ở đó,
Trần Cẩm Vân nhìn Hứa Trúc Linh đầy chán ghét, bà ta vội vàng kéo cô dậy nhưng lại âm thầm véo cô một phát.
Hứa Trúc Linh bị đau nên cau chặt mày, khuôn mặt nhỏ của cô cũng nhợt nhạt đi vài phần.
Cô vừa mới bị Hứa Đức Thắng tát cho một cái rối vừa xong lại bị ngã sóng soài ra đất.
Trần Cẩm Vân không an ủi cô lấy một câu mà
phản ứng đầu tiên của bà ta là trách móc và dạy dỗcô.
Cô cản chặt răng chịu đựng, việc bây giờ cô có thể làm chỉ có thể là chịu đựng.
Nếu như cô làm ẩm mọi chuyện lên thì cô càng thấy xấu hổ hơn,
Cô quay đầu nhìn về phía của Lâm Thanh Loan, cô ta nhìn cô cười, giống như việc vừa rối không phải do cô ta làm.
“Cô nhin tôi làm gì, muốn ăn thịt tôi à?”
Lâm Thanh Loan đắc ý nói.
Hứa Đức Thắng quay đầu lại, ánh mắt đầy bất mãn: “Còn chưa đủ mất mặt sao? Cầm Vân, mau chóng kéo nó dậy.”
Trần Cầm Vân nhanh chóng kéo Hứa Trúc Linh dây
Khách mời ngối ở phía trước, ở những vị trí quan trọng nhất đương nhiên là người của nhà họ Có.
Bởi vì đứng ở xa nên Cố Thành Trung không hiểu có chuyện gì xảy ra, anh chỉ biết cô vợ nhỏ của mình bị
ngã ra đất và những người khác đang cười đùa cô.
Cô Thành Trung siết chặt năm đam, anh cổ kiem chế không chạy tới đỡ cô mà chỉ lạnh giọng nói: “Có gì buon cui sao?”Giọng nói của anh không lớn nhưng vô cùng lanh lùng, moi người nghe xong đeu lặng im thin thit.
Không gian xung quanh đều trở nên tính lặng hơn.
Hứa Trúc Linh ngồi ở bên trái còn Có Thành Trung ngồi ở bên phải, ở giữa hai người cách nhau một lối đi.
Thực ra Cổ Thành Trung cũng không quan tâm gì tới đám cưới này cả, tất cả mọi sự chủ ý của anh đếu dồn lên người của Hứa Trúc Linh.
Hình như… cô không được vui lắm.
Cô cúi gằm đầu xuống và không nhìn bất cứ ai cả, hai tay cô để trên đầu gối, nghich qua nghịch lại quân áo trên người mình,
Cô gái nhỏ của anh phải chịu ấm ức rồi.
Cố Thành Trung định đứng dậy đưng đã bị Cố Chí Thanh ngăn lại.
“Bây giờ con đi cũng chẳng có ích gì, con định làm gì trong khi mọi người đang nhìn chằm chằm như the?”
“Nếu như con đã đồng ý là chờ hai năm thì trong hai năm này con nhất định phải nhẫn nhịn.”
Cô Thành Trung nghe vậy thì nghiên chặt răng. ngói lại chỗ của mình: “Mặc dù con không thể giúp đỡ ra mặt nhưng nếu như con muốn âm thắm làm cái gìđó thì bố cũng không ngăn cản con. Gia dinh nhà họ Hữa cũng coi như là thân thích, hai đứa con gái nhà họ cũng là con dâu của nhà họ Cố chúng ta. Bố sẽ không nhất bên trọng, nhất bên khinh đầu. Nếu như Hứa Đức Thắng không thể đối xử công bằng với hai đứa con gái thì con có thể ra mặt cho Hứa Trúc Linh. Nhưng đối phương dù sao cũng là bố vợ con, con phải nế mặt một chút.”
“Mình âm thầm giành mối làm ăn của bọn họ, không có việc gì thì dọa nạt một chút, đại khái thôi là được, đừng làm việc gì quá đáng quá.”
“Bố, bố hình như rất có kinh nghiệm nhì.”
Cố Thành Trung nhướn mày nói.
“Ấy, lúc bố còn trẻ cũng từng làm qua không ít việc xấu. Những chuyện này bổ nói với con đều là dựa vào kinh nghiệm của bố đẩy, chứ không phải đùa đâu. Đợi sau khi buổi lễ kết thúc đi, đến lúc đó thì con hãy đi an ủi bạn gái của con.”
“Vâng”
Từng giây từng phút trôi qua, Cổ Thành Trung cảm giác vô cùng khó chịu.
Sau khi mục sư tuyên bố, hai người trao nhẫn cho
nhau xong thì buổi lễ cũng coi như gắn kết thúc,
Phia sau chi còn lại chuyện cô dâu chủ rế honnhau và ném hoa.
Người nhận được hoa cười sẽ là người kết hôn tiếp theo.
Lúc này Hứa Trúc Linh mới ngắng đầu lên.
Hứa Đan Thu quay người lại về phía sau rối ném
hoa về phía những người đến dự tiệc. Tất cả mọi người đều ngẩng cổ mong chờ, hy
vọng người được ném hoa cưới chính là mình.
Cuối cùng thì bỏ hoa cưới rơi trúng vào trong lòng của Cố Ngọc Vy.
Cố Ngọc Vy ngây người ra một lúc, cô không có ý định cướp mà hoa cưới lại tự động bay về phía cô sao?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía cô và mang theo sự chúc phúc.
“Xem ra chuyện vui tiếp theo của nhà họ Cổ là rơi vào cô tư của nhà này rồi.”
“Ông cụ đúng là thật có phúc.”
Hứa Trúc Linh cũng nhìn sang, nhưng cô lại bắt gặp ánh mắt thâm sâu của Cổ Thành Trung. Trong lòng cô tự nhiên cảm thấy hoang mang rối nhanh chóng củi đầu xuống,