Diên như vậy sau thời gian ba năm đã thay đối nhanh chóng và đứng trước mặt cô như bây giờ.
Dáng người rắn rỏi không còn yếu ớt vô lực như lúc đầu. Bây giờ là một bờ vai rắn chắc cùng bóng lưng rộng lớn.
Từ váy thành âu phục, từ nữ tính đến anh tuấn.
Từ hiền lành đến hiện tại… bất đắc dĩ trở thành kẻ tính kế.
Môi bước đi của anh cô đều chứng kiến.
Hai người đều thay đổi rồi nhưng vân chưa quên tư tưởng ban đầu.
Như vậy là đủ rồi.
Chuyến bay chiều nay của Giản sẽ do Halley trực tiếp lái trực thăng riêng đến đón anh về nhà. : Hứa Trúc Linh nhìn anh rời đi.
Trên phi cơ, Halley hỏi: “Vì sao vẫn không nói cho bọn họ sự tồn tại của Cynthia?”
Diên nghe thấy lời này môi khẽ mím lại không nói lời nào.
“Tư lợi cậu giấu đi thực sự là không nhỏ chút nào!”
Diên vẫn như cũ không nói lời nào, chỉ là ly rượu cầm trên tay có phân cứng đờ.
“Bỏ đi, tôi cũng lười không muốn nói chuyện với cậu, dù sao thì cậu cũng không nghe tôi nói. €ynthia càng lớn càng giống Hứa Trúc Linh, tôi xem thử cậu giấu được nhất thời chứ có giấu được cả đời không?”
Halley tức giận nói.
Diên nghe thấy lời này tâm trạng anh trong nháy mắt cũng ngưng đọng lại.
Giấu được nhất thời, giấu cả đời có được không?
Lời này, anh cũng đã liên tục tự hỏi bản thân. : Ở bên này, Hứa Trúc Linh cũng đã đưa Cố Thành Trung về nhà tĩnh dưỡng.
Châu Vũ cũng đến thăm vài lần, tuy răng tinh thân không tốt như trước nhưng tâm tình rất tốt, lúc tỉnh táo đều nói cười.
Lúc cô ấy nói chuyện đột nhiên ngủ thiếp đi, sau đó liền bị Nhạc Tư đưa đi.
Nhưng đến ngày thứ ba, người đến không phải là Châu Vũ mà là Nhạc Tư.
Không thấy Châu Vũ nữa.
Nhạc Tư sử dụng hết tất cả nguồn lực đều không thể tìm thấy.
Hơn nữa việc này liên quan đến một người. Cậu không dám khẳng định.
“Ai? Cậu không dám khẳng định sao?”
“Cậu chủ Phó Minh Tước.”
“Anh ta?”
Hứa Trúc Linh nghe đến tên anh ta thì da đầu trở nên tê dại. Tại sao lại có thể liên quan đến anh ta?
“Nếu thực sự là cậu chủ ra tay thì tôi căn bản không có biện pháp nào cả.
Trước đây xã hội đen đều là do.cậu chủ quản lý. Tại địa bàn quen thuộc của cậu ấy tìm người căn bản là vô dụng. Tôi biết mối quan hệ giữa bà Gố và cô Vũ rất tốt, vì vậy tôi đến để xin bà Cố giúp ` tôi.
“Nếu như đại ca của tôi quay trở về mà không thấy cô Đình thì anh ấy… anh ấy nhất định sẽ phát điên mất.”