Hai anh em họ, chưa từng hòa bình ngồi uống rượu với nhau như thế này.
“Em thật sự sợ rằng anh không về nữa, thật ra mấy ngày nay đàm phán với anh, em đều không hài lòng. Em muốn cạnh tranh với anh một cách công bằng để giành lấy Tập đoàn Cố Linh, thế nhưng không ngờ rằng, anh lại ném bỏ cho em như vậy!”
“Nếu lần này anh không thể giải quyết công bằng mới đến tìm em, vậy thì em rất vui, anh cũng có chuyện cần phải suy nghĩ. Nếu như em làm tốt rồi, vậy thì chứng minh em mạnh hơn anh!
Thế nhưng lần này anh lại trốn chạy, cả một nhà từ lớn đến nhỏ, công ty của dòng họ cũng vứt cho em, em vô cùng †ức giận!”
Phó Thiết Ảnh không hề khách khí nói, giọng nói còn có phần nghiêm khắc.
Thế nhưng sau đó lại đột nhiên thay đổi ngữ điệu, nói: ‘Thế nhưng bây giờ thì tốt rồi, anh đã đứng ra như một người đàn ông, vậy nên em khâm phục anh từ sâu đáy lòng, cũng nguyện làm em của anh, nghe theo sự chỉ đạo của anh.”
Cố Thành Trung nghe được lời này, trong lòng không hề vui sướng chút nào, ngược lại ngoài mặt lại nở một nụ cười.
Anh nhấp một ngụm rượu, nói đây vẻ giêu cợt: “Thật ra anh cũng không phải vĩ đại gì cả, là Hứa Trúc Linh khuyên anh trở về. Khi anh ở Đà Nẵng, anh biết rằng anh không thể chạy thoát nữa.”
“Anh lo cho Hứa Trúc Linh?”
“Ừ, cô ấy là người anh không thể buông bỏ.”
Anh uống cạn rượu ở trong cốc, giọng nói nặng nề.
Trước đây Phó Thiết Ảnh không nhìn nổi loại tình cảm như phụ nữ này của Cố Thành Trung, luôn cảm thấy anh do dự thiếu quyết đoán, không phải là một người đàn ông.
Thế nhưng bây giờ anh ta có Châu Vũ, lúc này mới cảm thật sự hiểu được tình cảm của Cố Thành Trung.
Nếu như hôm nay anh ta phải đối mặt với những lựa chọn như Cố Thành Trung, sợ rằng anh ta cũng sẽ chân chừ do dự, không biết phải làm thế nào mới phải.
Phó Thiết Ảnh võ vai anh, nói: “Nếu như em là anh, em nghĩ em cũng quay về.
“Vì sao? Em cũng sẽ tỉnh ngộ như vậy sao?”
“Không, em nghĩ Châu Vũ và Hứa Trúc Linh là hai người giống nhau, đều không ích kỷ và sợ chết. Họ càng quan tâm chúng ta hơn, vậy nên cho dù em không muốn, cô ấy cũng sẽ khuyên em.
Khi em biết anh không chịu quay về, trong lòng em vô cùng giận dữ. Thế nhưng anh quay về rồi, đây là điều ngoài dự liệu của em.”
“Cố Thành Trung, em hứa với anh, em sẽ bảo vệ tốt chị dâu. Từ hôm nay trở đi, em sẽ là vệ sĩ bên cạnh cô ấy, ai muốn làm hại cô ấy thì phải bước qua xác em trước.”Tên miền mới của bên mình là Vietwriter.vn. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Cố Thành Trung nghe vậy thì có chút kinh ngạc nhìn Phó Thiết Ảnh.
Anh không nghĩ Phó Thiết Ảnh lại giúp anh như vậy, điều này đã giúp anh bớt lo hơn rất nhiều.
“Cảm ơn.”
“Đã là anh em rồi, người một nhà thì cần gì phải nói những lời thừa, đúng không?”
Phó Thiết Ảnh cười nói.
Hai người nhìn nhau cười, chạm cốc uống rượu một cách sảng khoái.
Tin tức Cố Thành Trung quay trở về được lan truyền nhanh chóng, làm náo loạn một hồi.