“Vậy thì sao? Nó làm người ta ghét như vậy, cô không phải vẫn thích nó sao? Cho nên tôi vẫn dạy tốt lắm!”
“Ngứa tail”
Châu Vũ là người rất lễ phép, cô ấy sẽ lịch sự với bất kỳ ai lớn hơn mình.
Nhưng là người trước mặt này?
Cô ấy hận không thể mắng ông ta băng những lời lẽ ác độc nhất!
“Cô gái nhỏ rất mạnh mẽ, yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với cô, sẽ không làm cho cô bị tủi thân đâu, còn phục vụ đồ ăn ngon uống ngon cho cô nữa. Bởi vì đối với tôi cô rất có giá trị lợi dụng!”
Nói xong, ông ta xua tay kêu người đưa cô ấy đi xuống.
Châu Vũ dừng lại, nhìn chằm chằm ông ta.
“Ông không muốn biết bí mật của Phó Thiết Ảnh sao?”
“Bí mật? Nó không có bí mật gì với tôi cải”
“Thật không? Đó chỉ là những gì ông nghĩ mà thôi. Anh ấy đã dấu ông, âm mưu một cái gì đó có liên quan đến ông.”
Khi Phó Minh Nam nghe vậy, thần kinh trở nên căng thẳng, đứng dậy khỏi ghế. : “Tên súc sinh đó thực sự định đụng tới tôi?”
“Không chỉ như vậy, tôi biết tất cả kế hoạch của anh ấy!”
“Chỉ dựa vào cô?”
Phó Minh Nam nhìn cô đầy thắc mắc, cân nhắc nội dung lời nói của cô.
“Trong khoảng thời gian này, tôi ngày đêm ở cùng với anh ấy, những gì tôi còn nhiều hơn ông đó! Những thứ này đều là anh ấy bí mật bàn bạc cùng Nhạc Tư bị tôi nghe được. Tôi còn biết ngày nào bọn họ sẽ ra tay nữa! Ông cẩn thận một chút, ông có một quân cờ đắc lực, nhưng ông không vững vàng gì, vì quân cờ này có thể giết ông bất cứ lúc nào! “
“Xung quanh ông có kỹ thuật phòng ngự tỉnh vi nhất, nhưng ông vẫn không yên. Ông luôn để một khẩu súng lục dưới gối của mình. Ông sợ rằng anh ấy sẽ giết ông vào ban đêm, đúng không.”
“Sao cô có thể biết nhiều chỉ tiết như vậy?”
Phó Minh Nam bắt được trọng điểm, lạnh lùng nhìn cô ấy.
Những điều này đều do Phó Minh Tước nói cho cô ấy.
Cô ấy giả vờ bình tĩnh, nói: ‘Những chuyện này đương nhiên do Phó Thiết Ảnh điều tra ra. Muốn hiểu rõ thói quen sinh hoạt và đi lại hàng ngày của ông, hoạt động mỗi ngày, rồi sẽ có một ngày đó chính là ngày mất của ông. Ông có muốn biết khi nào họ sẽ bắt đầu không?”
“Cô nói cho tôi biết à?” Phó Minh Nam nheo mắt, khóe miệng nở nụ cười quái dị: “Sao cô lại để lộ bí mật? Cô bé, cô đang dụ tôi sao? Tôi ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm đói “
“Bởi vì, anh ấy đã giết chết Dương Việt người mà tôi yêu nhất, tình yêu của đời tôi, tôi hận anh ấy, cho nên ta mới nguyện ý giúp ông.”
Nghe vậy, Phó Minh Nam trợn tròn mắt, trong lòng không khỏi thâm oán.
Châu Vũ không biết Dương Việt là do Phó Thiết Ảnh giả mạo sao?
Nghĩ như vậy thì hợp tình hợp tình hợp lý rồi.
“Vậy thì cô qua nói cho tôi biết đi.”