Cậu ta đi theo bác sĩ đến căn phòng ở phía sau làm kiểm tra toàn thể.
Vẻ mặt bác sĩ kinh ngạc: “Cục máu bầm đã hoàn toàn biến mất rồi. Cậu năm, có phải cậu đã nhớ hết, cũng có thể phán đoán bình thường rồi không?”
““
“Cơ thể cậu rất tốt, phần nam tính cũng rất mạnh, nên tìm vợ rồi. Từ cậu con trai biến thành đàn ông trưởng thành, có rất nhiều lợi ích đó…”
“Ông nói nhiều quá.”
Phó Thanh Viên nhíu mày, ánh mắt không vui.
Lúc này vị bác sĩ mới nhận thấy bản thân đã nhiều lời, cười khan hai tiếng, không dám nói thêm gì nữa.
Ông ta oán thầm trong lòng, vấn là cậu năm trước đây đáng yêu, còn thường xuyên cho ông ta bánh quy để ăn.
Phó Thanh Viên trở lại trong phòng lần nữa, nhìn dáng người nhỏ bé nằm trên giường. ; Từ trước đến nay, cô ấy chưa từng tiết lộ bản thân từ đâu đến, làm việc cho ai hay đã trải qua những gì.
Mà ngược lại, cô ấy lại hiểu rõ từng việc về Phó Thanh Viên. Cảm giác không đúng này khiến cho cậu ta cảm thấy rất không thoải mái.
Rốt cuộc cô ấy đã trải qua chuyện gì mới khiến cô ấy trở thành dáng vẻ của ngày hôm nay, ghét bỏ đàn ông, thậm chí đến mức căm thù.
Hơn nữa, tuổi còn trẻ mà ra tay đã ác độc, mấy vụ án đều là do cô ấy gây ra.
“Diệu Miêu, rốt cuộc cô che giấu bí mật gì?”
Phó Thanh Viên thở dài, đi đến trước giường, sửa lại chăn cho Diệu Miêu.
Trước đây, cậu ta vẫn luôn ngây ngốc, giống như một đứa trẻ mười mấy tuổi. Hiện giờ tâm trái đã từ từ hồi phục, ghi nhớ tất cả những chuyện xảy ra †rong những năm này.
Mọi thứ đột nhiên trở nên rất rõ ràng, cũng rất mơ hồ, không biết làm sao để bước đi trên con đường tương lai.
Bàn tay to lớn của cậu ta xoa má Diệu Miêu, khóe môi không nhịn được mà cong lên thành nụ cười.
Cho dù trong lòng cậu ta đang mờ mịt, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, dường như cậu ta cũng đã nhìn thấy ánh sáng chỉ đường.
May mà không tiếp tục ngây nCô ngốc nghếch nữa, bằng không thật sự sẽ bỏ lỡ mất rồi.
Ông trời để cậu ta tỉnh lại vào lúc này, còn không phải là đang ám thị điều gì đó sao?
Phó Thanh Viên mặc nguyên quần áo nằm bên cạnh Diệu Miêu, bàn tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Tối nay sẽ là một giấc mơ đẹp.
Ngày hôm sau, Diệu Miêu yếu ớt tỉnh lại, các giác quan trên người đều từ từ có lại được.
Đau…
Con mẹ nó, đau thật sự.
Những ký ức tối qua tràn về, người phụ nữ điên đó không chỉ nổ súng vào cô ấy mà thậm chí còn rạch một đường lên mặt cô ấy.
Mặt!
Diệu Miêu giật mình, vội vàng đưa †ay sờ lên má, sau đó phát hiện ra bên trên có dính một miếng gạc. Xem ra vết thương đã được xử lý qua rồi.
Cô ấy lại đưa tay sờ lên bả vai, phát hiện cũng đã được băng bó.
Là ai làm?