Phó Minh Nam đến tiễn bà ấy, khi đứng ở cửa chưa kịp bước vào thì từ bên trong truyền đến tiếng răng rắc.
Mọi thứ trong phòng vỡ tan tành, bà ấy run rẩy trốn vào tủ.
“Đi đi… đồ khốn nạn cút đi… đừng chạm vào tôi, đừng bắt nạt tôi, làm ơn thả tôi ra..”
Úy Như đã bị tra tấn trong nhiều năm nên có một cái bóng tâm lý rất lớn đối với Phó Minh Nam.
Phó Minh Nam đã làm chuyện không bằng cầm thú với bà ấy, khi ông ta say rượu đã đến mức cưỡng bức bà ấy, và sau đó Phó Thanh Viên được sinh ra.
Mỗi khi nhìn thấy đứa trẻ thì bà ấy lại lao vào muốn bóp cổ chết.
Thấy như vậy thì ông ta trói bà ấy lại, không ngờ tình hình càng ngày càng tệ, cuối cùng bà ấy đã phát điên.
Mà một lần phát điên đã kéo dài Bà ấy luôn nhận ra ông ta, từ chối ông ta, mỗi lần nhìn thấy ông ta thì đều luôn muốn sống muốn chết, không bao giờ yên bình được.
Ông ta nhìn người phụ nữ điên cuồng trong phòng, bà ấy đã từng rất xinh đẹp.
Ông ta vẫn muốn đi vào, nhưng mà đã bị Tạ Quế Anh ngăn lại.
. hai mươi năm.
“Ông Minh, xin ông hãy đợi một chút. Tâm trạng của bà chủ đang cực kỳ không ổn định, tôi cần tiêm thuốc an thần cho bà ấy. Ông hãy đợi đến khi thuốc phát huy tác dụng rồi hãy đi vào, nếu không… nếu không tôi không thể kiểm soát được tình hình!”
Cô ta không chỉ khuyên nhủ Phó Minh Nam một lần, nhất định là phải tiến hành từng bước một để xoa dịu cảm xúc của bệnh nhân.
Nhưng mà ông ta cũng là một người rất dễ mất kiểm soát, khi xúc động sẽ làm những điều khiến bà chủ bị tổn thương.
Kết quả là tình trạng của bà chủ ngày càng trở nên tồi tệ, ông ta càng muốn làm lành bao nhiêu thì bà ta càng sợ hãi bấy nhiêu.
Phó Minh Nam cứng người, dừng bước, đứng ở cửa bình tĩnh nhìn bà ấy.
Tạ Quế Anh không ngừng xoa dịu cảm xúc của bà chủ, nếu không dùng thuốc thì tự nhiên mà tốt nhất.
Uống quá nhiều thuốc an thần sẽ khiến tình trạng bệnh trở nên trầm trọng hơn.
“Hít một hơi thật sâu, bà chủ rất an toàn, đừng sợ Quế Anh sẽ ở bên cạnh bài”
“Quế Anh..”
Bà ấy mơ mơ màng màng nhận ra Tạ Quế Anh, nắm chặt tay cô ta: “Có người muốn hại tôi, có người muốn hại tôi, cứu tôi, cứu tôi..”
“Có tôi ở đây tôi sẽ không để ai làm tổn thương bà đâu!” Cô ta chắc chắn nói, chân thành nhìn bà ấy, ánh mắt phảng phất như có ma lực.
Những lời này cứ văng vắng bên tai bà ấy không ngừng, giống như là thôi miên xoa dịu cảm xúc của bà ấy.
Bà chủ bình tĩnh lại rồi cùng cô ta bước ra ngoài.
Khi bà ấy nhìn thấy Phó Minh Nam ở cửa thì sợ đến mức run run một cái, muốn rút lui, nhưng mà Tạ Quế Anh đã giữ chặt bà ấy lại.
“Ông ta là giả, Phó Minh Nam không có ở đây. Bà tin tưởng tôi đi, Quế Anh sẽ bảo vệ bà!”
“Đúng… cô sẽ bảo vệ tôi, Lai Mỹ Quân cũng sẽ bảo vệ tôi, tôi không sợ… tôi không sợ…”
Bà ấy thu hết can đảm, khi vượt qua người Phó Minh Nam thì toàn thân bà ta run rẩy như cầy sấy.
Nỗi sợ hãi Phó Minh Nam đã ăn sâu vào người bà ấy khiến cho bà ấy kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.
Tạ Quế Anh cùng bà chủ đi ra ngoài, Phó Minh Nam đi theo sau, ánh mắt như sợi tơ mạnh mẽ quấn chặt lấy thân thể bà ấy.
Hai người lên xe, Phó Minh Nam muốn đi về phía trước nhưng lại bị Cố Thành Trung ngăn lại.