Anh mím môi vừa cười vừa nói.
“Cái gì?”
“Trúc Linh, em biết em thiếu cái gì không?”
“Tiền? Quyền lực? Sắc đẹp?”
“Không phải, là tính hết cả người.
Bên cạnh của anh cũng không thiếu người tính toán, mỗi người đều khôn ngoan tài giỏi. Khi em ở bên cạnh anh, lúc nào cũng lo lắng anh đối với em có phải thật lòng, thật đúng là không cần băn khoăn như vậy.”
“Thành thật mà nói, lừa em không có cảm giác thành tựu, bởi vì em thật sự không có thông minh, thậm chí… Có chút ngốc nghếch.”
“Nhưng hiện tại, anh rất có cảm giác thành tựu.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì anh đã lừa em đến cuối cuộc đời, thân là đàn ông, anh rất kiêu ngạo và tự hào. Có thể lừa gạt được một người phụ nữ cùng mình đồng cam cộng khổ, sinh con cho anh, vất vả quản lí công việc nhà cho anh, anh cảm thấy mình rất lợi hại. Cả cuộc đời này cũng không muốn lại đi lừa gạt người khác, bởi vì… anh chỉ có một trái tim, cũng chỉ có thể lừa gạt một người, hiểu chưa?”
“Cho nên, sự đơn thuần của em đã hấp dẫn anh?”
Cô nháy mắt, rất nghiêm túc nhìn anh.
“Người khác cũng có.”
“Có thể chạm vào trái tim của anh, chỉ có em.”
“Chính bởi vì bên cạnh của anh có quá nhiều người khôn khéo, anh lại càng muốn bảo vệ em, sợ em bị người khác gạt đi, sợ em không hiểu nhân gian hiểm ác, sợ em đi nhầm đường, cho nên…….Cả đời này anh muốn chịu trách nhiệm với em đến cùng.”
“Anh không muốn mình băng nhau, anh chỉ muốn bổ sung cho em, giống như âm dương thái cực, trong em có anh, trong anh có em, như vậy là đủ.”
Nghe vậy Hứa Trúc Linh như rơi vào trong sương mù, nhưng rốt cuộc cô vẫn hiểu.
Anh giỏi về tính toán, mà cỡ thì giỏi ngốc.
Năng lực của anh rất siêu phàm, còn cô thì sai lâm chồng chất.
Anh ấy chính là bóng tối, cô chính là ánh sáng.
Tất cả đều vừa vặn.
“Vậy anh cảm thấy Phó Thiết Ảnh và Châu Vũ cuối cùng có thể đi cùng nhau sao?”
“Phải xem chính bọn họ, có được thì hạnh phúc. Mất đi chỉ là do số phận.”
“Aizz, anh nói rất mơ hồ, em rất | muốn mời Dương Nguyệt đến để cô ấy bói cho một quẻ.”
“Tốt rồi, tất cả đều thuận theo tự nhiên, em cũng đừng quan tâm nữa.”
“Vậy không được, một người là em gái mà em coi trọng, một người là em trai của anh, sau này nói không chừng là người một nhà đói”
“Em cũng bắt đầu nhận người thân?”“Anh gõ đầu của cô, tức giận cười cười.
“Tất cả chính là người một nhà, cùng vui vẻ hòa thuận, rất là tốt, dáng vẻ suốt ngày chém chém giết giết, gặp mặt như kẻ thù, hết sức chướng mắt.”
Miệng cô lẩm bẩm, bất đắc dĩ nói.
Nếu như Phó Thiết Ảnh có thể quay đầu lại sớm một chút, thì tốt biết mấy.