“Nhưng… không, tình yêu của anh dành cho em ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ ai, kể cả của em”
Sau sự việc này, cô nhận ra rằng tình yêu mà cô đáp lại anh chưa bằng một phần vạn tình yêu mà anh dành cho cô.
Dù là cô móc tim móc phổi, bỏ ra toàn bộ, cũng đã đến cực hạn.
Còn anh ấy thì đã vượt quá giới hạn, mang cho mình tất cả.
Cố Thành Trung nghe được, như trút gánh nặng.
“Em có biết lúc anh xông vào, anh không muốn làm gì cả, chỉ muốn có em. Anh thật sự rất sợ em sẽ rời khỏi anh, dùng cách chết đi, đối với anh quá mức tàn nhẫn. Cũng may, cũng may”
Anh ấy không ngừng niệm hai chữ “Tốt quá”.
Những giọt nước mắt ngưng tụ trong hốc mắt Hứa Trúc Linh không thể khống chế được nữa mà rơi xuống.
“Có điều, Hứa Trúc Linh, em có thể hứa với anh một điều không?”
“Điều gì?” Cô nhìn anh đầy nghỉ ngờ.
“Sau này dù có thật sự gặp phải bất trắc gì, em cũng không được buông bỏ bản thân mình, cũng không được buông bỏ anh. Có cửa ải lớn hơn đi chăng nữa, chỉ cần vợ chồng chúng ta đồng lòng thì đều có thể vượt qua. Anh yêu em, yêu mọi thứ thuộc về em. Dù là… Dù là lân này em vì cứu người mà mất đi trong sạch thì cũng không được buông bỏ bản thân mình. Em vì Diên mà có thể hy sinh thân mình, vậy sao em có thể đối xử tàn nhẫn với anh như vậy?”
Từng lời nói của anh đều vô cùng sâu sắc, không phải lọt vào tai, mà là tận đáy lòng.
Tâm hồn cô cũng đang rung động sâu sắc.
Cô rất bao dung với người khác, nhưng tại sao cô lại hà khắc với anh đến vậy, không cho anh chút đường lui nào.
“Em…”
Cô há hốc mồm, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Vì yêu cho nên mới trở nên ích kỷ.
Lời cô còn chưa nói ra khỏi miệng, miệng cũng đã bị anh chặn lại.
Lúc đầu, nụ hôn thận trọng và ngập ngừng, như thể cô ánh trăng soi bóng dưới nước, không chân thật như thể có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Thời gian trôi qua, nụ hôn càng ngày càng sâu, cô không cách nào cưỡng lại được.
Cuối cùng, đắm chìm trong vòng tay của anh, không thể tự giải thoát.
Hai người không biết quần áo rơi xuống đất từ lúc nào.
Khi làn da của cô chạm vào không khí mát lạnh, cô hơi tỉnh táo lại.
Mở đôi mắt mờ ảo của mình, nhìn cảnh trước mặt mà cô giật mình.
Trên người anh.
Một vết đạn trên vai và một vết dao dài ở bụng dưới, vết thương không được chữa trị, thậm chí đến băng gạc băng bó cũng không có, máu tươi cũng thẩm thấu vào áo sơ mi đen.
“Anh… vết thương của anh…
Cô bị sốc đến mức đặt bàn tay nhỏ của mình lên ngực anh, ngăn lại động tác kế tiếp của người đàn ông.
“Không đau, tiếp tục.”
“Tiếp tục cái đầu anh, đi băng bó cho em”
“Nhưng anh muốn”
“Thì sao?”
Hứa Trúc Linh hung hăng trừng mắt nhìn: “Em sắp nổi giận đấy”
“Được rồi được rồi.”
Cố Thành Trung tiếc nuối giơ tay đầu hàng.