Bà ta thấy Cố Thành Trung đang tiến lại gần, nhảy lên đầu tảng đá gần bà ta, cảm xúc của bà ta đột nhiên kích động.
Bà ta đột nhiên đứng lên, hét lớn.
“Đừng qua đây, nếu không… nếu không tôi sẽ nhảy xuống”
“Được được được, con không qua, nhưng mẹ phải ngoan ngoãn đứng yên ở đó có được không?”
Cố Thành Trung giơ hai tay lên cao, chứng minh mình sẽ không hành động gì cả.
Tạ Quế Anh nhìn thấy thái độ của bà chủ thì nhíu mày.
Mấy năm nay bà chủ đều bị cô ta khống chế, cố gắng kháng cự nhưng đều bị cô ta ngăn cản.
Lần này, vậy mà bà ta lại yêu cầu Cố Chí Thanh đưa bà ta ra ngoài, sau đó nhân cơ hội trốn thoát.
Bà ta muốn chết sao?
Muốn chết?
Không dễ như vậy đâu.
Tạ Quế Anh âm thầm nắm chặt tay, đây là con át chủ bài của cô ta, cô ta không thể bỏ qua được.
“Bà chủ, tôi là Quế Anh, bà nhìn tôi đi”
Bà chủ nghe thấy giọng nói này, mắt ngẩn ra nhìn cô ta.
Lúc này, trong đầu dường như có một giọng nói, không ngừng nói với bà ta.
Phải ngoan ngoãn nghe lời, không được phản kháng, phản khác thì sẽ có kết quả không tốt đâu.
Bà chủ nhanh chóng bị đau đầu, bà ta rất đau khổ.
Bà ta ngây nCô dại dột, không biết lúc nào mình tỉnh táo mơ hồ.
Bà ta muốn dùng cái chết để giải thoát cho mình, bà ta đã có ý nghĩ này từ rất lâu rồi, nhưng lại bị Tạ Quế Anh mê hoặc tâm trí.
Bây giờ bà ta thậm chí còn làm tổn thương con trai của mình.
Bà ta biết nước hoa có vấn đề, nhưng lại không thể nói được.
Hôm nay bà ta hiếm khi lý trí một chút, bà ta không muốn sống không giống người không giống quỷ như vậy nữa.
Bà ta nhìn mặt biển, chỉ cần nhảy xuống, là mình có thể được giải thoát rồi.
Bà ta tàn nhẫn, chống lại âm thanh ma quỷ trong đầu, quay người nhảy xuống.
Cố Thành Trung lập tức xông đên, nhưng không nhanh bằng Tạ Quế Anh.
Tạ Quế Anh biết bà ta muốn chết, cho nên luốn quan sát động tác của bà ta.
Ngay khi phát hiện ra điều gì không đúng, lập tức chạy qua.
“Hít”
Cô ta nắm lấy tay bà chủ, nước biển ở đây sâu không thấy đáy, hơn nữa thủy triều rất lớn.
Một người người rơi xuống dưới, rất có thể sẽ bị sóng lớn đánh đi, không thể tìm được nữa.
Bà chủ ngập nửa người trong nước, mà cô ta nắm chặt cô tay bà chủ.
“Cô buông tôi ra, buông tôi ra.”
“Tôi… tôi sẽ không để bà chết đâu, tôi đã không có mẹ rồi, bà chính là người thân duy nhất trên đời này của tôi. Nếu như bà chết, thì tôi phải làm thế nào đây?”
“Gô… Tạ Quế Anh…”
Bà ta rất muốn lớn tiếng nói ra sự thật, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra được.
Bà ta từng bị hành hạ, không thể để lộ sự thật, nếu không trong lòng sẽ xảy ra một nỗi sợ sâu sắc.
Linh hồn, thành thực hơn miệng.
Tạ Quế Anh năm chặt lấy bà chủ, cánh tay cọ xát vào mặt đá không bằng phẳng, sớm đã bê bết máu rồi.
Cố Thành Trung vội vàng chạy đến, kéo bà chủ lên.