Cô không khỏi cảm thấy có chút mất mát, ánh mắt cũng ảm đạm xuống.
“Quên đi, anh tìm tôi làm gì? Không có gì thì tôi đi nhé.”
“Không cần trả lại tiền, cô đang lãng phí thời gian của tôi. Lúc tôi ở cùng Hứa Trúc Linh không thích có người khác quấy rầy, cô rất ôn ào.”
KAGH Anh nói trắng ra, mặt đỏ ửng.
Cô bị ghét bỏ, rất rõ ràng luôn rồi.
“À..Được rồi.”
Cô cúi đầu, tâm tình cực kì tệ.
Diên thấy vậy mới nhận ra lời mình nói có hơi nặng.
Nhưng anh không hạ mặt mũi xuống được mà an ủi, đành phải cố nhịn, quay người rời đi.
Trong khu vườn lớn, chỉ còn bóng dáng lẻ loi của cô, cơ thể đơn bạc.
Gió lạnh thổi tới, lòng cũng lạnh thấu.
Cô hít hít cái mũi, nước mắt trong suốt rơi xuống. 3 Ở nhà không có ai thích, tới nơi này vất vả lắm mới được mọi người thích, nhưng vẫn có người chán ghét mình như cũ.
Ngay lúc cô đang khổ sở, lại được điện thoại nhớ thương tới.
Chuông báo không có ghi chú, nhưng dãy số này lại rất quen thuộc.
Cô căng thẳng, nhưng vẫn biết, chuyện nên tới có trốn cũng không thoát được.
Cô do dự thật lâu, mới cố lấy dũng khí nhận điện thoại.
Cô dùng tiếng nhật, mềm mại cung kính gọi: BIPHINN “Em còn biết có cô chị này đấy hả?
Không rên một tiếng đã rời khỏi nhà, em có biết mọi người trong gia tộc lo lắng thế nào không?”
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử quở mắng.
“Họ thì lo lắng cái gì cho em? Lo rằng em sẽ giống như bà ngoại, khiến họ mất mặt, nảy sinh biến cố với hôn lễ hoàng thất? Hay là lo em chết rồi, sẽ không có cách nào ăn nói với thân vương?”
“Nếu em biết, sao còn không trở về, người của chị theo dõi em, em còn dám trốn tránh. Em thế mà….thế mà lại còn ở chung với kẻ thù của gia đình, rốt cuộc là em muốn làm cái gì?”
“Đây xem chừng là kẻ thù của gia đình, hay là kẻ thù của chị?”
Nhật Kinh Lê Sa không nhịn được mà phản bác.
“Câm miệng!”
Đầu kia điện thoại giận dữ quát lớn.
Mặc dù trong lòng cô còn ngàn vạn lời, cũng cố nén lại, mím môi không nói một lời.
“Em là em gái chị, đừng quên họ tên em là gì. Không phải em đang ở cùng với Hứa Trúc Linh à? Đây chính là lúc ra sức vì gia đình ta! Thừa dịp cô ta mang thai mà giết đi.”
“Chị, đừng có đặt ân oán của chị lên người em, em sẽ không giúp mọi người làm việc xấu đâu. Lợi ích gia tộc chả có lấy nửa điểm vào đến tay em, còn muốn em trả giá cho nó? Còn nữa, chị lấy gì mà đấu với Cố Thành Trung, chị cứ nhắm mà đấu với anh ta là được rồi, vì sao còn muốn liên lụy người ngoài. Hứa Trúc Linh cũng chưa từng nghĩ tới việc hại chị cơ mà.”
“Chị, em vấn luôn biết bàn tay chị không sạch sẽ, không thể ra ánh sáng.
Chị có tài có trí buôn bán, chị không thua kém gì một người đàn ông cả. Vì sao cứ phải dùng cách thăng mà không vũ lực, chị định để cho người ta nhìn GÌ: “Nhật Kinh Lê Sal”
Cô còn chưa nói xong, đã bị Xuyên Lăng Tử cắt ngang.