Cô còn chưa ăn đến miếng thứ hai Khương Anh Tùng đã trở lại, có điều muốn nói nhưng lời nói đến miệng lại đành nuốt vào trong. "Làm sao vậy? Có phải Cổ Thành Trung đã xảy ra chuyện rồi không?" "Anh Trung đã làm xong phẫu thuật cấy da rồi, bây giờ có thể tự do hoạt động, cô có thể đi thăm anh ấy, nhưng bây giờ tôi sợ anh ấy không chịu nổi đã kích." "Đả kích gì?". "Chân anh ấy...
Khương Anh Tùng muốn nói lại thôi, nhưng câu kể tiếp không cần nói Hứa Trúc Linh cũng hiểu được.
Thật sự là bị liệt cần ngồi xe lăn ư?
Hoa quả trong tay cô rơi xuống đất, cô đứng dậy chạy đi nghiêng ngả lào đào mà đi lên lầu.
Cổ Thành Trung ở phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất, rõ ràng hai chân cô đi đường không được ổn chính là bộ dạng thất tha thất thiểu nhưng tốc độ số với khương Anh Tùng và Bạch Minh Châu lại nhanh hơn nhiều.
Cô đi tới phòng bệnh thì nghe được bên trong truyền ra tiếng bác sĩ đang dặn dò: "Trước tiên cứ ngồi xe lăn đã, phải chú ý vết thương phía sau lưng không được để dính nước, có thể lau rửa nhẹ nhàng. Nếu bị nhiễm trùng hay cơ thể không được khỏe phải lập tức đến đây, không cần cậy mạnh." "Biết rồi, không còn gì nữa chứ?" "Không có gì, nhớ giữ sức phần eo, đừng cổ quá, lâu ngày sẽ bị tổn thương đó." "Hiểu rồi."
Giọng nói của Cổ Thành Trung vẫn vững vàng như trước, nếu không phải Hứa Trúc Linh biết rõ đã xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ nghĩ anh bị cảm mạo mà thôi.
Bác sĩ dặn dò xong liền mở cửa đi ra liền đối mặt với Hứa Trúc Linh đang đứng ở cửa.
Hứa Trúc Linh cũng không nhìn bác sĩ, tầm mắt liền dừng lại trên người đàn ông ở bên trong.
Anh mặc bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, sắc mặt hơi tái nhợt, Khuôn mặt anh có chút hốc hác, râu ria xanh đen mọc đầy cảm.
Anh ngồi trên xe lăn, hai tay cầm lấy tay vịn.
Anh nhìn thấy cô.
Ảnh mắt hai người chạm nhau trong không trung.
Hốc mắt của cô lập tức ướt át, tầm mắt mơ hồ, nhưng hình dáng của anh trong đáy mắt lại vô cùng rõ rằng, làm thế nào cũng không xóa đi được.
Cô nghẹn ngào không kìm chế được mà òa khóc.
Cổ Thành Trung đẩy xe lăn lại chỗ cô, nói: "Anh vẫn còn sống hơn nữa người vẫn rất tốt, em khóc cái gì. Đừng khóc, anh thấy lại đau lòng." "Cái gì mà bảo vẫn tốt chứ. Anh đã thành ra thế này mà vẫn coi là tốt sao. Không phải là bào anh đừng tới sao. Anh nhìn anh đi bây giờ lại phải ngồi xe lăn." "Nếu anh không đến, em sẽ nguy hiểm. Anh đến đó chúng ta đều sống, điều này không phải rất tốt sao?" "Không tốt, không tốt chút nào."
Cô ngồi xổm xuống vì sợ anh sẽ vất và khi người lên nhìn mình. Cô khẽ chớp mắt, nước mắt lăn dài trên mà như những viên trận châu không ngừng rơi xuống đất.
Cô Thành Trung nhìn thấy mà đau lòng, nâng tay lau nước mắt nơi khỏe mặt cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. "khóc cái gì, anh còn chưa chết, không được khác lóc thảm thiết như thế" "Đừng có nói linh tinh, anh sẽ tốt lên thôi, sẽ sống lâu trăm tuổi." "Chúng ta sẽ ở bên nhau đến khi răng long đầu bac."
Anh nhẹ nhàng nói, khi nói tới "Răng long đầu bạc" giọng của anh đặc biệt ấm áp, dịu dàng, mang theo tình cảm sâu đậm.
Loại tình cảm này giống như dòng sông chứa đầy nước, tình ý bộc lộ trong lời nói có thể cảm nhận rõ ràng không có chút giả dối nào. "Không sao...anh không đi được cũng không sao, em sẽ đi cùng anh cả đời, anh đi đâu em sẽ theo đó."
Cô lau nước mắt, bây giờ không phải là lúc yếu đuổi.
Cô không thể khóc sướt mướt như thế sẽ làm rối loạn ý chỉ chiến đấu, anh vẫn kiên cường như thể mình làm sao lại có thể dễ dàng bị đánh bại được. Anh bị liệt nửa người thì sao chứ, chỉ cần người vẫn còn tốt, không gặp chuyện gì xấu là được rồi. "Được, chúng ta cùng nhau." "Cho em nhìn vết thương phía sau lưng anh đi" "không nên nhìn, vừa mới thay một lớp da, không đẹp. Chờ khỏi rồi lại cho em xem." "Nhưng mà..." "Ngoan, nghe lời."
Anh sở sở đầu cô, giọng nói cưng chiều như là dụ dỗ, lừa gạt trẻ nhỏ.
Rõ ràng chịu đau đớn là anh, nhưng chính anh lại đi an ủi ngược lại cô.
Cổ họng cô nghẹn lại, giống như bị hóc xương cá đau đớn vô cùng.
Cô khẽ cụp mắt xuống, chớp chớp mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, "Được... nghe lời " "Chân em không sao chứ?"
Cô nói không nên lời chỉ có thể liều mạng lắc đầu.
Ở trước mặt anh, vết thương của cô không là gì
Cô đẩy anh xuống dưới lầu phơi nắng, suốt ngày trong phòng cho dù không bị bệnh thì cũng sẽ sinh bệnh.
Có lẽ lâu rồi không được nhìn thấy ánh mắt trời nên tâm trạng của anh thoải mái hơn nhiều.
Cô chạy đi mua cho anh rất nhiều trái cây, đút cho anh từng miếng từng miếng.
Bọn cô cũng không ở lại bệnh viện lâu, ngày hôm sau liền trở lại biệt thự, Cổ Chí Thanh cũng tới thăm hỏi một lúc, rồi đi với tâm trạng nặng trĩu.
Tuổi cao rồi nhìn con cháu phải chịu khổ là chuyện khiến ông cụ đau lòng nhất.
Hứa Trúc Linh tỏ ra rất kiên cường, tối thiểu là không có khóc trước mặt Cổ Thành Trung.
Bầu không khí trong biệt thự trở nên kỳ lạ.
Trước kia mọi người đều nói cười thoải mái nhưng hiện tại tất cả đều câm như hến.
Mọi người thở cũng không dám thở mạnh, ngay cả chú An cũng im lặng hằn.
Ở trên bàn cơm Hứa Trúc Linh cố gắng kể chuyện cười mới khiếm cho bầu không khí dịu đi một chút.
Cô biết tất cả mọi người đều có ý tốt, sở nhắc tới chuyện đôi chân khiến Cổ Thành Trung đau lòng.
Mỗi ngày của Cổ Thành Trung văn như mọi khi, vận đi công tác, chỉ là hành động không tiền, đi về sinh cần chủ An hỗ trợ.
Điều này làm cho cô nghĩ tới Diện.
Trước kia cũng không để ý nhiều, nhưng hiện tại
Có Thành Trung bị như vậy làm cho cô rất xúc động.
Vốn Cổ Thành Trung định chia phòng ngủ để cho chú An chăm sóc anh.
Phía sau lưng anh còn có vết thương phải nằm úp sắp đề đi ngủ, nếu nửa đêm muốn đi vệ sinh mà sức lực Hứa Trúc Linh có hạn thì cũng hơi khó.
Nhưng cô không muốn, nếu bây giờ không luyện tập về sau làm sao có thể chăm sóc anh cả đời.
Buổi tối bác sĩ mang thuốc đến cho Cổ Thành Trung, anh bảo cô canh ở ngoài cửa, rõ ràng là không muốn cô nhìn thấy.
Uống thuốc xong, bác sĩ liền rời đi.
Cô đẩy cửa đi vào, vừa lúc nhìn thấy Cố Thành Trung đã bỏ quần áo ở sau lưng xuống.
Cô không nhìn rõ chỉ thấy một mảng da non mới thay màu hồng hồng.
Màu sắc không được đồng đều so với vùng da xung quanh, hơn nữa còn có chỗ bị nhắn nheo đó là dấu vết của lửa đốt. Lúc ấy nhất định là rất đau đớn, nếu không anh cũng không kêu ra tiếng, khi đau đớn thì có thể rơi nước mắt.
Anh kiên cường như vậy, chắc chắn là sẽ không như thế.
Chỉ có cô vô dụng, gặp phải một chút việc cũng đã đò hết mắt. "Uống thuốc xong rồi chứ?" "Uh, tốt hơn nhiều rồi, mấy ngày nữa là có thể ngủ bình thường." "Đau, còn đau không?"
Cô cần thận hỏi ra, hơi dừng lại một chút.
Cô không hề chớp mắt, đôi mắt trong veo của cô dừng lại trên người anh, thuần khiết trong sáng giống như một con thủ con vừa chào đời.
Trước kia cô vô tư không suy nghĩ, nhưng bây giờ cô lại trở nên nơm nớp lo sợ, sợ đụng vào điểm nhạy cảm của anh.
Hiện tại anh hành động không tiền, hai chân cũng không sử dụng được nhiều lực, nhưng anh cũng không cảm thấy quá khổ sở.
Bởi vì so sánh với những mất mát, đau khổ của cô điểm ấy cũng không tính là gì. Nghĩ như vậy dường như trong lòng cũng không còn luần quần gì nữa.
Thật ra anh lại thấy may mắn, may mắn là có bình an vô sự, không có việc gì, chỉ là anh hoạt động không được tiền nhưng vẫn có thể cùng cô dắt tay nhau tới già. Việc này có gì là không tốt, anh cảm thấy quá đủ rồi.