Bởi vì cô không thể mang giày cao gót nên chiếc váy quá dài khiến cô trông có vẻ lùn. May là phần váy của lễ phục quý tộc châu Âu vô cùng bồng bệnh, có thể che khuất cái bụng lớn của cô, nên trông hài hòa hơn rất nhiều.
Bụng bị che rồi, thì cô vẫn là một cô gái nhỏ bé.
Tóc được búi cao thành một cục tròn, sau đó quấn ruy băng lên, Hứa Trúc Linh trở thành một cô công chúa nhỏ danh xứng với thực. Còn Cố Thành Trung… hiển nhiên chính là kim chủ bao dưỡng cô công chúa nhỏ.
“Đây là thiết kế phù hợp nhất với cô Linh, có thể che khuất phần bụng, lại không ảnh hưởng mỹ quan, hơn nữa vô cùng thích hợp với khí chất của cô ấy”
“Thời gian tận mấy ngày mà cậu chuẩn bị cho tôi thứ này hả?” Cố Thành Trung nhíu chặt hàng lông mày, có chút tức giận.
Hứa Trúc Linh biết, anh sợ khi cô nhìn thấy bộ quần áo này sẽ nghĩ tới Diên.
“Không sao đâu, em rất thích, những bông hoa thêu trên váy là do cậu thiết kế đúng không?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã thay đổi thiết kế ban đầu một chút, phỏng theo phục sức của các vị quý tộc thời La Mã, bộ váy phục cổ cao quý này là độc nhất vô nhị”
“Ừm, tôi rất thích, vất vả cho các cậu rồi, ra lãnh lương đi”
Cô quay người nhìn Cố Thành Trung, hỏi: “Đẹp không?”
“Nhà này do em làm chủ”
“Vậy chúng ta tới buổi tiệc ha?”
“Em thật sự có thể bỏ qua mọi chuyện sao?”
“Có gì mà không bỏ qua được? Có một số người, một số việc, thành là do em may mắn, bại là do số mệnh an bài, không cần quá ép buộc. Bạn bè cũng vậy thôi. Chỉ là một bộ váy, sẽ không liên lụy đến ai hết. Huống hồ chỉ, có anh ở bên cạnh em, em nào dám suy nghĩ vẩn vơ về người đàn ông khác.
Em sợ đánh mất chó con của em lắm” Cô nói bằng giọng điệu trêu ghẹo để làm dịu đi bầu không khí.
Khóe miệng Cố Thành Trung khẽ nhếch lên, anh nhéo nhéo má cô: “Nói rất đúng, trong mắt, trong lòng em chỉ có thể có một mình anh, không cho phép em nhìn những gã đàn ông khác”
Xe dừng đều đặn trước cổng hội trường, người phục vụ bước tới kéo cửa xe.
Cố Thành Trung xuống xe nắm tay cô.
Đèn trước cửa sáng choang, đài phun nước chảy róc rách, đàn ca đêm do các nhạc công nổi tiếng đang biểu diễn.
Đây không phải là lần đầu tiên đến đây, lần trước là cùng với Thẩm Thanh, cô còn không đủ tư cách bước trên thảm đỏ, nhìn Thẩm Thanh đi qua dưới ánh đèn sân khấu.
Bà ấy có một phong thái điềm tĩnh và nụ cười hào phóng.
Tất cả điều này dường như đã xảy ra ngày hôm qua, mọi thứ rõ ràng sống động.
Nhưng thời gian đã thay đổi, cảnh vẫn ở đây còn người đâu mất rồi.
Máy ảnh của các phóng viên cùng nhau nhắm vào họ, chụp liên tục.
Bước nhanh vào, bên trong có rất nhiều người, chỗ ngồi của họ đã được sắp xếp ở hàng ghế khách trước.
Những người nhận được giải thưởng đã chuẩn bị trước lời thoại của mình, thậm chí có người còn biết mình nhận được giải thưởng gì.
Cô nhìn lướt qua bảng tên trên bàn, và cô không ngờ rằng người bên cạnh mình là Diên, bên cạnh Diên là Charles và Lucia.
Tất cả những ai có ân oán đều ngồi chung một bàn.
Mọi người đã vào chỗ ngồi, Cố Thành Trung đặc biệt đổi vị trí cho cô, để cô tránh Diên.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt cậu ấy nhìn mình vô cùng lạnh lùng, không có một tia cảm xúc, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Nếu không phải ký ức quá thật, cô còn ngờ rằng những chuyện nhỏ nhặt với Diên trước đây đều là những giấc mơ chớp nhoáng.