“Điều đó có thể hiểu được, nhưng mà cậu không nghĩ rằng… nó kỳ quái sao?”
Bạch Minh Châu nhíu mày thật chặt, mọi chuyện có vẻ hợp tình hợp lý. Nhưng mà cô ấy lại cảm thấy răng mọi thứ đang phát triển quá nhanh, khiến mọi người mất cảnh giác.
Hứa Trúc Linh cũng chìm trong sương mù, bởi vì cô hiếm khi đến chỗ của anh hai, nên cô cũng không biết họ ở chung với nhau như thế nào.
Nhưng mà cô chưa từng thấy ông cụ coi trọng một người như vậy, ông đối người con dâu này chỉ là không phản đối, nhưng mà còn bác sĩ Anh thì còn hơn thế nữa.
Nếu không phải cô biết ơn Tạ Quế Anh thì cô thực sự sẽ có chút ghen ty.
“Cậu cảm thấy không đúng chỗ nào?”
“Tớ cũng không thể nói rõ cho cậu nghe được, tớ cũng không quen cô ta. Nhưng mà cậu phải cẩn thận, tớ luôn cảm thấy bác sĩ Anh không phải là người tốt lành gì”
“Tớ và cô ta không có tiếp xúc nhiều, ông cụ và anh hai thì thông minh như vậy, nếu thật sự có vấn đề gì thì họ không thể nào không phát hiện ra. Bây giờ c‹ đã là con gái nuôi rồi, cũng coi như là một nửa người nhà họ Cố, tớ cũng chỉ có thể khách khí với cô ấy mà thôi. Có điều là ngày hôm nay không thể đi mua sắm với cậu rồi, để lần sau nhé”
“Tại sao không đi, cậu đi cùng với tớ, tớ ngược lại muốn quan sát cô bác sĩ Anh này thật kỹ xem rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể làm cho già trẻ nhà họ Cố yêu thích như vậy!”
Bạch Minh Châu trở nên nghiêm túc hơn, trực tiếp gọi điện bảo người ta mang con về.
Khi Tạ Quế Anh đến nơi thì được đưa đón bằng một chiếc xe đặc biệt, vô cùng phô trương nên thu hút vô số người xem trên suốt chặng đường.
Cô ta cũng rất sốc khi nhìn thấy Bạch Minh Châu, hình như cô ta không ngờ rằng ngoài họ ra sẽ có người thứ ba.
“Bà Ôn?”
Tạ Quế Anh hơi ngạc nhiên.
“Bác sĩ Anh, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau”
“Tôi xin lỗi, tôi không biết hai người đang ở cùng nhau. Là bố nuôi bảo tôi đến đây để tìm Trúc Linh, nói mua thứ gì đó theo sở thích của riêng tôi. Tôi có làm phiền cô không?”
“Không sao, có nhiều người thì náo nhiệt thôi, thêm một người là có thể thêm một ý kiến khi mua sắm” Bạch Minh Châu cười nhạt.
Sau đó cả ba lên đường và đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Hứa Trúc Linh đến lần này chủ yếu là đi theo Tạ Quế Anh và giúp cô ta chọn một số quần áo.
Bạch Minh Châu nhìn tư thế chọn quần áo của cô ta thì cảm thấy cô ta cũng không giống người quanh năm không đi ra ngoài.
Thương hiệu, chất liệu và nhà thiết kế nổi tiếng nào cũng đều biết.
Hơn nữa là rõ ràng khi mua quần áo cũng không khách khí, vừa vào cửa là đã chọn cái tốt nhất và đắt nhất.
Tạ Quế Anh cũng bảo Hứa Trúc Linh lựa chọn cho mình đừng lo chọn cho cô ta. Nhưng mà Hứa Trúc Linh lại lắc đầu nguầy nguậy, quần áo của cô thì Cố Thành Trung là người hiểu biết nhất nên đều đã mua cho cô hết rồi, cô cũng không cần mua quần áo mới.
Mà… những bộ quần áo này đắt đến mức hù chết người, dù cho có làm con dâu nhà giàu có bao lâu nay thì cô vẫn không tiếp thu được.
Mỗi lần Cố Thành Trung mua quần áo cho cô thì anh đều sẽ cắt mạc ra trước, chỉ vì sợ cô nhìn mình mà ngất đi.
“Bác sĩ Anh, hình như cô cũng biết các nhãn hiệu nổi tiếng, cô có thường xuyên đi mua sắm không?”
“Bà Ôn nói đùa, tôi rất ít khi ra ngoài, ở đâu có thời gian đi mua sắm.
Trước đây tôi được ông Minh chăm sóc, thu nhập cũng được, nhưng mà… cách mấy thứ này quá xa rồi”
“Vậy mà tôi nhìn cô giống như người hiểu lắm ấy, kiểu người trong nghề”