Lúc này trong phòng nghỉ, Cố Thành Trung nặng nề cởi bỏ bộ áo khoác và kéo cà vạt xuống, những nút áo gần cổ cũng được gỡ ra.
Những cơn gió lạnh buốt không ngừng lùa vào từ khung cửa sổ mới khiến anh hít thở bình thường được.
Anh ngồi xuống ghế sô pha và cúi nhẹ người, khủy tay đặt trên đầu gối.
Anh cúi đầu xuống như thể bỗng chốc bị đánh bại vậy.
Trong ánh mắt của anh đầy những sợi máu đỏ tươi, tối qua anh không về nhà cũng vì chuẩn bị những lời nói này.
Anh không ngừng lặp lại lời xin lồi và tập luyện cúi đầu nhận lỗi trước gương không biết bao nhiêu lần.
Anh chỉ muốn trực tiếp xông vào bóp chết bản thân thôi.
Anh không sợ mất mặt, anh chỉ sợ…Hứa Trúc Linh nhìn thấy mình mất mặt.
“Trúc Linh…anh…anh làm em mất mặt rồi.”
Anh nói mấy chữ nhưng đứt quãng, cuối cùng cũng thốt ra từ khóe môi.
Lẽ ra Hứa Trúc Linh có thể chịu đựng được nhưng khi nghe anh nói thế cô đã chịu không nổi mà trào nước mắt.
Trước đây luôn là mình làm sau khiến anh mất mặt phải để anh đi giải quyết hậu quả.
Từ khi nào anh phải nói những lời này thế? ý “Không có! Anh không có!” Cô nói lớn: “Người đàn ông của em chịu khuất phục, là nam tử hán đại trượng phu, anh cúi đầu nhận lỗi cũng là để chu toàn mọi thứ, anh không có khiến em mất mặt mà ngược lại em còn cảm thấy anh rất nam tính, rất đàn ông, so với những con người giả tạo kia thì mạnh mẽ hơn rất nhiều, Cố Thành Trung, anh đang ở công ty hả? Em sẽ đến tìm anhI”
“Đừng đến, đừng nhìn bộ dạng của anh bây giờ…anh cũng cảm thấy chán ghét bản thân, anh biết em chắc chăn đã xem trực tiếp rồi và anh đoán em chắc chắn đang khóc, còn anh…không muốn để em khóc nhưng anh gọi điện thoại đến em khóc càng dữ dội hơn nữa.”
“Cố Thành Trung…em muốn gặp anh.”
“Không cần, anh cần phải tự trị liệu cho bản thân, đợi đến khi anh xuất hiện trước mặt em thì anh vẫn sẽ là Cố Thành Trung ngày nào, sẽ không…thảm hại như thế đâu.”
“Trúc Linh, anh còn có việc bận, anh cúp máy trước đi.”
Cố Thành Trung cúp máy và dùng hai tay ôm đầu mình.
Trong phòng nghỉ rộng lớn chỉ có một mình anh, bóng lưng trông cô đơn và bi thương vô cùng.
Anh giống như một con sư tử bị thương vậy, không muốn để người khác nhìn thấy mặt yếu đuối của mình mà chỉ một mình gặm nhấm nỗi đau.
Trong lúc Hứa Trúc Linh đang khóc lóc đau khổ thì Phó Thiết Ảnh đẩy cửa bước vào, thấy cô đau lòng như thế bèn chuyền cho cô khăn giấy.
“Tôi ở ngoài đã nghe thấy hết rồi, bây giờ là lúc anh trai tôi yếu đuối nhất nên chị đừng đi, hãy ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Chính bởi vì anh ấy yếu đuối mới cần có sự xuất hiện của tôi, lúc này tôi càng phải có mặt bên cạnh anh ấy.”
“Người đàn ông những lúc này cân có thời gian để trị liệu vết thương, chúng tôi mất mặt trước cả thế giới cũng không sao nhưng trước mặt người mình yêu thì không thể. Đối với người khác có thể không nề nang nhưng đối với người mình yêu lại phải cẩn thận hết mức có thể.”