Đôi mắt cô ấy chớp chớp, phải hít thở nhiều luồng không khí trong lành mới có thể xoa dịu trái tim đang bồn chồn của mình.
“Có lẽ Ôn Mạc Ngôn sắp trở lại cho nên em hơi xúc động, tối hôm qua ngủ không ngon, quầng thâm rất nặng. Đừng căng thẳng, thả lỏng thần kinh, mọi chuyện cứ giao cho tôi đi”
Anh ta chạm vào đầu Bạch Minh Châu, giọng nói vô cùng dịu dàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Sự dịu dàng và kiên nhãn của anh ta khiến Bạch Minh Châu càng thêm lo lắng, cô ấy thật sự nghĩ rằng Ôn Mạc Ngôn sẽ quay lại.
Trong lòng cô ấy không ngừng run lên vô thức lùi lại một bước, tránh né bàn tay của anh ta.
Bàn tay của Thiện Ngôn dừng trong không trung, không khí luồn vào.
giữa các ngón tay anh ta, mang theo hơi thở mát lạnh.
Rõ ràng là mùa hè và thời tiết ngày càng khô nóng, nhưng anh ta lại cảm thấy ớn lạnh.
Bạch Minh Châu chưa bao giờ trốn tránh chính mình.
Cơ thể anh ta như rơi vào một hầm băng, nhiệt độ cơ thể cũng rút đi một chút.
Ngón tay cứng ngắc, anh ta yếu ớt rụt lại, nói: “Đi thôi, Cố Cố vẫn đang đợi chúng ta”
Trong lời nói có lộ ta một chút chua xót.
Bạch Minh Châu mím môi, biết rõ hành động vừa rồi khiến anh ta bị tổn thương nhưng mà cô ấy không thể khống chế được.
Cô ấy đi theo Thiện Ngôn xuống lầu, Cố Cố đã ăn sáng xong và đang chờ xuất phát.
Bạch Minh Châu thật sự ăn không vô, thực sự không có cảm giác thèm ăn nên chỉ ăn một miếng bánh mì sau đó không muốn ăn nữa.
“Nhất định phải ăn xong, nếu không không được phép ra ngoài. “
Thiện Ngôn cúi giận tái mặt không hài lòng nói.
¡ no rồi Thiện Ngôn dường như không nghe thấy điều đó, cũng không hề bị lay chuyển.
Mà Cố Gố cũng nhìn cô ấy đầy mong đợi, nếu cô ấy không ăn xong thì họ sẽ không thể khởi hành, nếu như vậy thì họ sẽ bị trễ hoạt động.
“Mợ ơi, mợ ngoan ngoãn nghe lời cậu đi, ăn cơm cho thật ngon. Mợ nhìn xem, Cố Cố cũng đã xong hết rồi rồi, đây đều là những món ăn mà cậu đã tự tay làm từ sáng sớm đó. Giăm bông, trứng luộc, mứt và bánh mì, và sữa…”
Bạch Minh Châu nghe đến đây thì trong lòng khế run lên.
Không biết từ bao giờ, kỹ năng nấu nướng của Thiện Ngôn đã thành thục rồi, anh ta cũng đã không còn là sát thủ phòng bếp nữa.
Có lẽ nào… họ thực sự có thể nhập làm một?
Cô ấy nhíu mày thật chặt, cuối cùng cũng ép mình ăn xong, cô ấy không thể để Cố Cố thất vọng được.
Sau khi ăn xong, mọi người cùng nhau đi đến công viên giải trí bằng ô tô, sau đó họ còn nghiêm túc thảo luận để tạo ra thân phận giả giữa họ.
Hiện tại họ là bố mẹ của Cố Cố, mà cô bé thậm chí còn bí mật nhờ người ta làm giả giấy chứng nhận chứng minh rằng họ là một gia đình.
“Bố mẹ, đây này!”
Sau khi ra khỏi xe thì Cố Cố đã đổi cách xưng hô rồi.
Mà Bạch Minh Châu thì có chút khó chịu, cô ấy còn chưa có thời gian học cách làm một người mợ hoàn hảo, bây giờ cô ấy lại trở thành một người mẹ có một đứa con gái lớn như vậy rồi.
Dù như thế nào thì cũng vẫn không thể nào mở miệng nói chuyện được.
Cô ấy nhìn Thiện Ngôn, anh ta thì lại không có vẻ gì là khó chịu cả.
“Vào đi vợ”
“Cái gì?”
Khi cô ấy nghe thấy xưng hô này thì thật lâu không có phản ứng.
“Chuẩn bị trước, hơn nữa em cũng sắp gả cho tôi rồi. Về mặt pháp lý và đạo đức thì em là vợ của tôi rồi có phải không?”