Cô yếu ớt ngồi vào trong xe. "Việc đầu tiên phải làm khi lên xe là gì?" "Thắt dây an toàn"
Cô yếu ớt nói. “Tốt lắm, vậy tại sao cô lại cài dây an toàn của cô vào chỗ tôi?" Huấn luyện viên cau mày tức giận, dường như đang cổ nhẫn nhịn điều gì đó.
Lúc này Hứa Trúc Linh mới mau chóng tỉnh ngộ, do quá lo lắng nên cô đã cài dây an toàn vào ghế của huấn luyện viên. "Tôi... tôi sai rồi." "Cô không cài lại, định chờ tôi giúp cô cài lại hay sao?"
Huấn luyện viên nhẹ giọng nói, vẻ mặt anh ta ôn hóa, lời nói cũng không hề gay gắt hay có ý mỉa mai, lại còn xen chút dịu dàng và hài hước.
Những người phía sau nhìn Hứa Trúc Linh với anh mắt ngưỡng mộ, nhưng có lại không hề hay biết, chỉ cảm thấy mình chết chắc rồi.
Cô vội vàng thật lại dây an toàn, sau đó năm chất vô lăng, bắt đầu tìm hiểu cấu tạo của xe. "Cô có biết tại sao xe lại không chạy không?" “Tại sao?" "Cô không thấy tay mình đang bóp phanh sao?" "Ha? Ó Ó Ò!"
Dọc đường đi, tuy rằng huấn luyện viên nói rất nhiều, nhưng so với lúc trước thì tốt hơn nhiều. ít nhất, anh ta luôn mim cười, như thể anh ta không phải là một người nóng tính.
Khi mới bắt đầu cô cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng sau khi thân quen rồi, cô chợt cảm thấy anh ta là một huấn luyện viên tốt.
Chỉ trả 600 nghìn mà anh ta lại tận tâm chỉ dạy đến vậy, còn cho cô chạy thêm hai vòng nữa và dặn dò cô ngày mai đến sớm học lái xe.
Khi cô bước xuống xe, mọi người đuổi theo hỏi xem cô đã đưa bao nhiêu tiền mới khiến huấn luyện viên vừa lòng đến vậy.
Nhưng bọn họ đâu biết, cách đây một tiếng đồng hó, khi Có Thành Trung ra lệnh cho người đăng ký tìm ra số diện của huấn luyện viên rồi trực tiếp gọi điện cho anh ta.
Lúc đầu, huấn luyện viên hơi mất kiên nhận, hỏi: "Tập đoàn Cô Linh, Cổ Thành Trung." “Khụ khụ... Tổng giám đốc Cổ, anh có dặn dò gì a." "Đứa nhỏ nhà tôi chuẩn bị đi học lái xe, cậu tự biết nên làm gì rồi đấy?" "Vâng, tôi hiểu rồi ạ.
Sau vài câu ngắn ngủi, cuộc trò chuyện liền kết thúc.
Tiền bạc đã không còn tác dụng nữa rồi, suy cho cùng tính mạng mới là thứ quan trọng nhất.
Khi cô vừa kết thúc buổi học, không ngờ rằng anh đã đợi mình ở cửa.
Anh không mặc vest mà khoác một chiếc áo da màu xám, một tay đút túi.
Vì có tuyết rơi nên tay anh cảm một chiếc dù lớn đủ để che cho hai người.
Anh đeo khẩu trang, che đi nửa khuôn mặt, hơn nửa cả người anh khuất dưới ô nên không ai có thể nhìn thấy rõ bộ dạng của anh. "Chẳng lẽ là siêu sao Viên Hoành? Hai người không phải đang có scandal sao?" "Không phải " “Vậy là lái xe riêng của cậu à?" "Mình... bạn trai mình, mình không có quan hệ gì với Viên Hoành. Chúng mình chỉ ở cùng nhau khi đóng phim thôi. Còn đây... là bạn trai mình thời đại học!" "Thật à! Là ai vậy, giới thiệu một chút đi." "Có cơ hội minh giới thiệu sau, chúng mình phải về rồi."
Cô mim cười, sau đó nhanh chóng bước về phía làn tuyết rơi.
Phía sau vang lên tiếng bản luận. "Cuộc sống của Hứa Trúc Linh dường như đang phất lên vậy, không biết cô ta gặp được vận may chết tiệt gì mà lại tạo được quan hệ tốt với nhà họ Ngôn và nhà họ Cố." "Còn không phải sao, cô ta còn thật sự cho rằng chúng ta chấp nhận cô ta, muốn chơi cùng cô ta! Nhà họ Hứa đã phá sản rồi, nhưng cô ta lại không bị xước xát một tí gì, ngược lại còn lên như diều gặp gió. Thật đúng là khiến người ta tức chiết mắt" “Chim sẻ chính là chim sẻ, nếu không trang điểm, không hóa trang thì mãi mãi không thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng được." "Cậu nhìn bạn trai nhà người ta đi, đẹp trai hay không thì tôi không biết, nhưng chỉ nhìn cái đầu đó, e rằng bộ dạng của anh ta cũng không tên " “Nói không chừng cô ta đã dùng thủ đoạn bỉ ổi. Người phụ nữ này chỉ là một con điểm mưu mô, giả vờ ngây thơ và giả vờ trà xanh mà thôi!"
Máy nữ sinh sau lưng tụ tập lại với nhau, bàn tán sôi nổi.
Hứa Trúc Linh chui vào chiếc dù của Cổ Thành Trung, vài bông tuyết rơi trên vai cô,
Anh đưa tay lên, phùi sạch những bông tuyết đó. "Anh đang định đi qua đó, tại sao em đã chạy đến đây rồi." “Thành Trung, chúng ta hãy công khai đi
Hứa Trúc Linh lấy hết can đảm nói. Khi nói những lời này, bàn tay cô siết chặt lại.
Bởi vì hồi hộp và lo sợ. "Em nói lại một lần nữa" Cổ Thành Trung nhìn có thật sâu, đồng tử co lại. Trong đôi mắt phương sâu thăm thẳm của anh chỉ có duy nhất hình bóng cô. “Em không muốn giả vờ có quan hệ chủ cháu gì với anh nữa. Dù sao thì nửa năm sau em cũng tốt nghiệp rồi. Chúng ta có thể công khai quan hệ, nói rằng chúng ta là người yêu của nhau. Sau khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn. Em muốn quang minh chính đại mà năm tay anh đi ăn, mặc áo đôi cùng anh. Được không chủ CỐ"
Cô chớp mắt đầy mong đợi, trong đôi mắt cô như có một chùm pháo hoa đang bốc cháy sáng rực.
Giây tiếp theo, người đàn ông ném chiếc ô đi, vui mừng bế cô lên rồi quay vòng vòng. "A..."
Cô mất cảnh giác nên bị dọa cho hoảng sợ, nhưng rất nhanh cô liền phản ứng lại, có chút ngượng ngùng. “Anh mau thả em xuống, có người đang nhìn kìa!" "Nếu chúng ta đã quyết định công khai, thì sao phải sợ mọi người nhìn "
Anh đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được giây phút này.
Anh sớm đã không thể đợi được nữa, bạn không thể để toàn thế giới biết Hứa Trúc Linh là người của anh, không ai có thể tranh giành,
Phải mất một lúc lâu anh mới ổn định được cảm xúc, năm nay anh đã mươi chín rồi, nhưng giờ phút này anh lại cảm thấy kích động như một thanh niên mới đôi mudi.
Anh cần thận đặt cô xuống, sau đó nắm chặt tay cô, nói: "Đi, chúng ta về nhà thôi. Còn việc công khai thì để anh tuyên bố " "Vâng, em muốn khiêm tốn chút, đừng quá phô trương." "Anh biết rồi."
Hứa Trúc Linh vẫn có chút lo lắng, nên dặn đi dặn lai.
Nhưng ngày hôm sau, điện thoại của cô lại sắp bị gọi cho cháy máy rồi. "Alo, xin chào, cô có phải là cô Trúc Linh không? Cô thật sự đang hẹn hò với anh Trung sao? Xin hỏi hai người đã hẹn hò bao lâu rồi?". "Cô Trúc Linh, cô cảm thấy thế nào khi bước vào gia đình quyền thế?" "Cô Trúc Linh..."
Buổi sáng, cổ còn đang say trong giác mộng nên cử vậy mà mơ mơ hồ hồ nhận vô số cuộc điện thoại, tất cả đều là của các phóng viên,
Các câu hỏi đều giống nhau, như thể có đang đạo bám Cổ Thành Trung vậy. "Thật phiên, chú Cố
Đầu cô vẫn chui trong chăn, không hề vui vẻ mà kêu to. "Anh sẽ giải quyết ngay"
Cổ Thành Trung nhíu mày thật chặt, rồi gọi cho cấp dưới.
Sau đó các cuộc gọi đến bỗng nhiên thay đổi cách hỏi. "Chào cô Trúc Linh, xin hỏi anh Trung đã theo đuổi cô như thế nào?" "Cô nghĩ như thế nào về việc anh Trung lấy thân báo đáp?" "Anh Trung công khai tỏ tình, cô có đồng ý không?"
Cái quái gì thế này?
Hứa Trúc Linh tỉnh cả ngủ, từ trên giường bò dậy, xem tin tức.
Vừa mở ra là vô số tin tức ập đến, tất cả đều có cùng một tiêu để
Facebook chính thức của hai tập đoàn Có Linh và JSC bất ngờ thông báo tin vui. Họ cho biết, Tổng giám đốc Cổ đã có bạn gái, do anh tự mình theo đuổi, hơn nữa bọn họ đã hẹn hò từ rất lâu rồi,
Ngay sau khi tin tức này xuất hiện, đã nhận được một triệu lượt chia sẻ chỉ trong nửa giờ, số lượng người đọc lên đến vài trăm triệu.
Mọi người đều đồn đoán là Hứa Trúc Linh trèo cao.
Thật không ngờ, mới hai mươi phút trước, trang page chính thức của hai tập đoàn lớn lại đăng một bài viết nói rằng là do Cổ Thành Trung tự mình theo đuổi. "Chủ Trung, không phải anh bảo sẽ khiêm tốn sao?"
Đôi mắt cô như bùng bùng lửa giận, nhìn Cổ Thành Trung một cách giận dữ. "Đã rất khiêm tốn rồi, chỉ là đăng bài lên Facebook để thông báo. Theo kế hoạch ban đầu của anh, anh dự định tổ chức một cuộc họp báo, sau đó nhân dịp kỷ niệm một năm trăm thành lập Tập đoàn Cổ Linh mà cầu hôn em. Sau đó mới tất cả xã hội thượng lưu ở Đà Năng đến để chứng kiến tình yêu của chúng ta. “ "Khụ khụ
Đây là cái là cái mà Cổ Thành Trung gọi là khiêm tổn ư? Ôi trời ơi