“Cứu, anh Trung cô Linh, tha cho tôi một mạng đi, đừng mà...
Giám đốc quỳ xuống van xin, nhưng cũng không tìm thấy sự thương xót nào, Cổ Thành Trung trực tiếp hạ lệnh, bảo Khương Anh Tùng đi xử lý.
Chỉ là một công ty nhỏ thôi, không đáng bao nhiêu tiền.
Sau đó anh dẫn Hứa Trúc Linh ra ngoài, bọn họ cũng không quá khoa trang trước mặt người khác, người đi trước người đi sau, tránh tại mắt.
Lên đến xe, anh cười khẽ. "Anh cười cái gì vậy?” Cô nhìn anh nghi hoặc, có chút khó hiểu. “Anh lo rằng em sẽ xảy ra chuyện, nghĩ rằng em sẽ bị ức hiếp. Bây giờ xem ra anh là người thừa rồi. Cô gái nhỏ của anh, giờ cũng biết chống lại cái xấu rồi.” “Em không thể mãi yếu đuối để cho kẻ khác ức hiếp được? Trước kia không thể có bản lĩnh tranh cha, giờ có rồi sao không phát huy chứ? Bọn họ đối với em như thế nào, em sẽ đổi lại họ như vậy, làm người phải có đi có lại. Người tốt thì bị ức hiếp, ngựa lành bị người cưỡi, đạo lý này em hiểu." "Chờ thêm một năm nữa, em có thể tranh chồng với người ta rồi." “Anh không sợ có người cướp anh đi à?”
Cô cười nói. "Chuyện đó anh không lo, dù sao anh cũng ưu tú như vậy." “Vương bà bán dưa tự bán tự khen (ý nói “Mèo khen mèo dài đuôi”). Đúng là không biết xấu hổ.
Cô ấy trợn mắt lườm, nhưng trong lòng vui thầm
Tranh chồng... Cảm giác này thật tuyệt.
Trong đầu cô hiện lên một khung cảnh như tranh, rất mạnh mẽ “Ngoan nào, đến tập đoàn cùng anh, làm thủ tục vào công ty. "Hả? Còn phải đến chỗ anh sao, chán phèo.” “Em ở nơi khác anh không yên tâm, anh hứa với sẽ không để em đi cửa sau đâu.” “Được rồi."
Hôm nay cô gặp phải loại người này quả thật kinh tởm, cũng sợ lần sau sẽ ohair gặp phải hạng như vậy nữa.
Nếu như Cổ Thành Trung đã hứa thế thì đến chỗ anh cũng được.
Chỉ là Cổ Thành Trung ngoài miệng thì nói vậy, trong lòng thì lại nghĩ khác.
Anh rõ biết mình không nên đến, không thể âm thầm bảo vệ cô sao?
Vợ luôn trong tầm mắt là một loại hạnh phúc, anh không thể nhìn cô ấy chịu khổ.
Anh cười, đôi mắt phượng sâu bao nhiêu, rõ ràng là đang có ý xấu.
Sau này trong tập đoàn sẽ thú vị hơn rồi, thật là tốt.
Cổ Thành Trung đã giải quyết gần xong chuyện của tập đoàn Cổ Linh rồi, cho nên giờ tập trung vào phía tập đoàn J.C.
Lâm Thanh Huyền vẫn giúp tập đoàn Cổ Linh lo liệu công việc, chuyện này đúng là làm khó cho Khương Anh Tùng, ngày nào cũng phải đòn đảo hai nơi.
Nghe nói anh ta là đã cầu hôn rồi, Lâm Thanh Huyền cũng đồng ý rồi.
Hai người họ ngang sức ngang tài, gặp nhau hơi muộn, dự định cuối năm sẽ về quê làm đám cưới.
Anh ta để dành tất cả các kỳ nghỉ của mình và lên kế hoạch đưa Lâm Thanh Huyền đi hưởng tuần trăng mật.
Hứa Trúc Linh đến tập đoàn J.C báo cáo mới biết những chuyện này, không ngừng thán phục Khương Anh Tùng, tốc độ này quả thực phải có đòn bẩy rồi.
Cổ Thành Trung cũng cảm thán một câu “Ghen tị là thói xấu của anh” cho nên nhìn không thuận mắt Khương Anh Tùng mọi việc, đặc biệt là mỗi lần anh ta nhắc tới lúc kết hôn, Cổ Thành Trung ức đến không muốn cho nghỉ phép. Khương Anh Tùng thấy Trúc Linh đến rồi thì cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng có người có thể đối phó được với Cổ Thành Trung. “Cô Linh, mong cứu tôi khỏi cái cảnh nước sôi lửa bỏng này với, từ lúc anh nhà đây biết tôi sắp kết hôn thì lúc nào cũng đồ đạch tôi, tôi khó sống mà." “Tôi cũng rất vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị với anh, tôi cũng sẽ đi đạch anh! Tôi với Cổ Thành Trung không thể quang minh chính đại mà phát cầu lương, thế mà hai người lại ân ái trước mặt người khác, tôi cũng thấy không vui.
Cô bĩu môi, giả vờ tức giận nói. "Ho...."
Khương Anh Tùng nhất thời ngẩn ra, không biết nói sao, lẽ nào bản thân yêu đương lại khoa trương thế ư? “Thôi, trêu anh thôi, chúng tôi sẽ tham gia hôn lễ, sẽ chúc anh bao phong bì lớn!” Cô cười, vỗ vào vai Khương Anh Tùng. "Cô Linh, lúc nãy cô dọa chết tôi mất “Anh nhát gan thế, thôi đi gặp bạn gái đi.” "Dạ vâng.”
Khương Anh Tùng vui vẻ rời đi, Hứa Trúc Linh ký hợp đồng dịch vụ, cũng sắp phải xuống dưới rồi, dù sao một thực tập sinh bình thường mà ở phòng tổng giám đốc quá lâu cũng không tốt.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên, không ít người cũng đã quen với cô, cũng không biết là kiêng dè Cổ Thành Trung hay là kiêng dè uy thế của gia đình họ Ngôn mà tất cả mọi người đều rất khách sáo với cô.
Bây giờ dù cho Cổ Thành Trung không mở cửa sau, chắc cũng chẳng ai va chạm bản thân.
Nhưng cô vừa quay người, liền bị anh giữ tay lại, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. “Hứa Trúc Linh, anh cũng muốn kết hôn với em.
Anh ôm trọn thân hình nhỏ nhắn của cô, thì thầm vào tai cô.
Hai mươi chín tuổi, anh đã gặp qua biết bao nhiêu loại người.
Năm năm rơi vào trầm tư, anh lại muốn kết hôn một lần nữa, hơn nữa còn là cảm giác vô cùng tâm đắc.
Gặp được cô, anh biết bản thân không cần thêm một ai nữa.
Nếu như Lucia khiến anh nhen khóm ý định kết hôn thì Hứa Trúc Linh lại khiến anh muốn nắm tay cô cả cuộc đời.
Hứa Trúc Linh nghe thấy câu này, tim cô dường như đã tan chảy.
Một người đàn ông muốn kết hôn, nhất định muốn đem đến cho bạn cuộc sống ổn định, đối với một người phụ nữ mà nói, điều này đúng là rất đáng tự hào?
Cô cười một cách ngọt ngào, để lại một nụ hôn trên má anh: “Em cũng muốn gả cho anh, anh cứ đợi thêm chút nào” “Anh có thể làm giả chứng minh thư của em không? Thật ra anh có thể làm được...
Cổ Thành Trung nói, anh đã ấp ủ điều này lâu lắm rồi. "Hu..."
Hứa Trúc Linh có chút dở khóc dở cười. “Nhưng mà...em vẫn chưa tốt nghiệp...anh muốn kết hôn bí mật với em sao?” “Thế thì bỏ đi, anh hận không thể tổ chức một hôn lễ long trọng, nói cho cả thế giới biết, em là vợ có cưới hỏi đàng hoàng của Cổ Thành Trung này. Anh không muốn phải đem em giấu giếm với mọi người."
Anh nói một cách tiếc nuối. “Sao anh lại thương em như vậy.” "Nói thừa, em là người phụ nữ của anh, anh không thương em thì thương ai?”
Anh nói một cách đương nhiên, dường như cô đã nói một câu thừa thãi.
Lời này đánh trúng tim cô, khiến trái tim cô trở lên loạn nhịp.
Cô ôm chặt lấy anh nói: “Cảm ơn anh, đợi em mười tám tuổi em đã có anh bên cạnh bảo vệ. "Anh sẽ bảo vệ em cả đời, thời gian này không đáng là bao
Anh nói một cách ấm áp, giọng nói đọng lại niềm yêu thương vô bờ bến.
Cô có thể cảm nhận được hơi ấm của anh, cảm nhận được hơi thở của anh, có thể lại gần nghe được từng nhịp đập trong tim anh.
Tất cả đều rất thực, nhưng cô lại suy tính, dường như đây chỉ là một giấc mộng đẹp/ giấc mộng hoàng lương" của cô.
Có lẽ cô không phải là công chúa, mà mãi mãi là Lọ Lem, tất cả những thứ có trước mắt đều chỉ là do bản thân tự tưởng tượng ra. “Cổ Thành Trung, nếu anh đã nói vậy, nam tử hán đại trượng phu, nói lời phải giữ lời. Sau này anh phải nhớ, đừng có mà hối hận.” “Nhất định, anh sẽ không bao giờ hối hận.”
Câu nói chắc nịch, từng chữ khiến tim cô không khỏi xốn xang
Anh là một người giữ chữ tín, nói được làm được, đã nói thì chắc chắn sẽ làm.
Lúc này cô mới an tâm hơn chút, nói: “Anh nên để em đi xuống thôi, em đến làm thư ký cho anh, hay là đến để kết toán cho anh vậy?” “Đều được, em vừa có thể làm thư ký vừa có thể làm bà chủ quản tiền cho anh.” "Ac..."
Cô căn bản không có ý hỏi anh chuyện này được hay không?
Cô lừ anh một cái, nói: “Em phải xuống dưới rồi!” “Tối cùng về với anh nhé.” “Rồi, em xuống trước đây.”
Hứa Trúc Linh quay người đi xuống, Cổ Thành Trung lại cau mày.
Lòng người đúng là tham lam, đã đưa cô đến tận đây mà hận không thể nhìn thấy cô từng phút từng giây để yên lòng.
Anh đau đầu bóp trán, từ bao giờ mong muốn chiếm hữu của anh lại lớn đến vậy, ở cùng tập đoàn, tầng trên với tầng dưới không nhìn thấy cô mà lòng cũng khó chịu đến vậy? Anh lắc đầu bất lực, người khác thì hươu chết về tay địch còn anh thì rõ ràng là địch chết về tay hươu.