“Bốn người kia đâu?”
“Giam giữ trong địa lao rồi, nếu như con muốn trừng phạt bọn nó, nói một tiếng là được, cần gì…
Bà chủ còn chưa nói hết, đã bị Diên dùng lực đấy ra. Một đẩy như vậy, cậu cũng ngã trên đất.
Bà chủ không lo lắng cho bản thân, vội vàng đến dìu cậu, lại bị cậu ngăn lại.
“Đừng lại đây, nợ của con, con sẽ tự tính.”
Nói xong, cậu quật cường mà đứng từ dưới đất lên, sau đó nghiêng ngả mà đi về phía trước.
Bà chủ không yên tâm, liền bám theo.
Địa lao, âm u, ẩm ướt, đủ mọi loại dụng cụ tra tấn.
Lúc Diên đi xuống cầu thang, hai chân đều run rẩy, vết thương bị xé rách làm cho người ta đau như kim châm.
Cậu rất không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra, nhưng những ký ức đấy lại như khắc vào xương cốt, căn bản không thể quên được.
Khắc quá sâu rồi.. quá đau đớn, quá Cậu không ngờ, lại nhìn thấy Hứa Trúc Linh và Strzyga, bốn mắt nhìn nhau qua hàng rào.
Hứa Trúc Linh yếu ớt mà nằm trên mặt đất, trên người toàn là dấu roi.
Diên nhìn thấy cảnh đó, trong lòng liền run lên, không tiến lên trước, mà nhanh chóng quay đầu lại, không muốn để Hứa Trúc Linh nhìn thấy.
Cậu nhìn bà chủ, chất vấn: “Sao cô ấy lại ở đây?”
“Strzyga không chăm sóc con tốt, mà cô ta là đầu sỏ gây nên, chẳng lẽ không nên trả giá sao?”
“Thả cô ấy ra!”
Cậu lớn tiếng quát lên.
Bà chủ nghiến răng, lại không dám từ chối.
Lúc này hai mắt Diên đỏ au, giống như là dã thú nổi điên vậy.
Bà ấy lo lắng cho tình hình của cậu, không dám kích động cậu, chỉ có thể tức giận mà nhìn Hứa Trúc Linh, ra lệnh cho người thả người ra.
Trên người Hứa Trúc Linh chẳng chị vết thương, quần áo trên người đã biến thành từng sợi rồi, Strzyga còn thảm hơn, đã rơi vào.
hôn mê rồi “Còn có Strzyga” Cậu cố gắng mà nói.
“Thả hết ra.”
Diên quay lưng lại với cô, âm u mà nói.
“Cậu… Cậu có ổn không? Xin lỗi… đều là tại tôi… “Cút, đời này tôi không muốn nhìn thấy cô nữa”
Diên phất tay áo rời đi, cũng không thèm nhìn cô một cái, chạy trối chết.
Hứa Trúc Linh nhìn bóng lưng có chút chật vật của cậu, trái tim khẽ siết chặt. Sở dĩ cô chịu đựng tra tấn của bà chủ, là vì trong lòng cô cũng cho rằng mình có lỗi.
Nếu như… cô không đồng ý, thì những chuyện đó sẽ không xảy ra.
Hoặc là mình chủ động đến đó, không cần Strzyga đến đón, mà để Strzyga đến ở bên cạnh cậu, thì sẽ không có hậu quả như vậy.
Rõ ràng trong đó, chỉ có một điều khác đi, thì những chuyện đó sẽ không xảy ra. Hai mươi năm nay, mỗi bước của Diên đều là sự khổ đau, vì sao ông trời vẫn không buông tha cho cậu ấy.
Cô căm ghét bản thân, hận thù bản thân mình đã biến thành chủ mưu.
Nước mắt cô tràn ra, không biết được mình phải rời khỏi lâu đài như thế nào. Cô không biết, Diên không an tâm cho mình, đã phái người lặng lẽ bám theo, bảo vệ an toàn cho cô.
Còn Diên đi đến chỗ sâu nhất của địa lao, bên trong đang giam bốn tên bợm rượu.
Bọn họ uống say bí tỉ, còn không biết là đã xảy ra chuyện gì. Trên người bọn họ mang theo chút máu tươi, đó đều là của Diên.
Những người này, mặt mũi vô cùng xấu, khóe miệng mê man cười, ghê tởm đến cùng cực.
Diên đã nhận ra khuôn mặt của những người này, cậu vừa hồi phục lại, hai tay còn không đủ lực, lại thêm việc dối phương người nhiều thế mạnh, không trêu chọc được, liền ra chân đấm đá.
Cuối cùng thậm chí còn ném cậu xuống nước, làm cho cậu suýt nữa chết đuối. Phổi đã bị ngập nước, làm cho ý thức cậu trở nên mơ hồ, mà đối phương lại xé quần áo của cậu.
Cậu gầm thét, nói mình là đàn ông. Nhưng bọn họ lại cười dâm loạn Câu đó, cậu mãi không thể quên được.
“Đàn ông? Đàn ông mà xin đẹp như vậy?
Nếu như vậy, thì mấy anh đây cũng có phúc rồi”
“Mấy anh đây biết mùi vị phụ nữ thế nào, còn đàn ông à..”
“Có thể thử chút!”
Sau đó bọn họ cười dâm loạn.
Sau đó xảy ra chuyện gì, cậu không muốn nhớ lại nữa, đau khổ mà nhắm mắt lại.
Mở ra lần nữa, một mảng yên tĩnh, mang theo sự tàn nhãn và hung ác. “Các người lui ra hết đi”
“Con trai..” Bà chủ không yên tâm nối “Đi ra ngoài, cho dù là xảy ra chuyện gì cũng đừng có can dự, cứ giao cho con”
“Có cần trói bọn họ lại không?”
“Không cần, ra ngoài” Diên lạnh lùng nói.
Bà chủ lo lắng, chỉ có thể thấp tha thấp thỏm mà đi ra, trong chốc lát trong phòng giam chỉ còn lại năm người bọn họ.
Cậu trực tiếp đổ lên đầu bốn người bọn chúng, mắt và mũi bốn người đó đều là mùi nước ớt, mắt không tài nào mở ra được, vô cùng đau đớn.
“Ai? Ai làm hả? Lăn ra đây cho tao?”
“Con mẹ nó, không muốn sống nữa hả?”
Bọn chúng híp mắt, chỉ có thể nhìn thấy một hình ảnh mơ hồ. “Còn nhớ tao không?”
Diên gãn mạnh từng chữ nói, từng chữ lạnh lẽo như đâm thấu xương.
Bọn chúng có chút ngẩn ngơ, một hồi lâu mới nhớ mình đã làm ra chuyện dơ bẩn gì.
“Người đẹp?”
Người nói câu đó lại tham lam mà nuốt nước bọt, nhưng giây tiếp theo liền kêu lên thảm thiết, vì Diên đã đâm một dao vào giữa hai chân gã ta, trong nháy mắt máu tươi chảy lênh láng.
Người nọ đau đến bò trên đất, ôm chặt lấy hạ bộ, kêu rên thảm thiết Ba người còn lại nhìn thấy thế, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, rùng mình một cái.
Bọn chúng bắt đầu chạy trốn, chạy vòng quanh địa lao, liên tục đụng vào tường. Sờ soạng một hồi lâu, mấy người đó mới hiểu được mình đang bị nhốt lại.
Bọn họ chạm được dụng cụ tra tấn, nhanh chóng cầm trong tay để bảo vệ mình. Diên không nói gì, cũng không cử động, bọn chúng không thể phân biệt được phương hướng? Bọn tao chỉ uống nhiều chút thôi, cũng không cố ý…”
Bọn chúng không hiểu vì sao mà xuất hiện bên bờ biển, uống nhiều rượu rồi nên cũng không để ý lắm.
Bọn chúng nhìn thấy một người đẹp đang ngồi trên bờ cát, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, làm cho người ta tưởng là tiên nữ hạ phàm.
Từng gợn sóng sáng lên, ánh trăng lành lạnh, lập tức làm cho bọn chúng mê muội đầu óc.
Bọn chúng cảm thấy nóng, giống như có ma quỷ đang quấy phá trong cơ thế mình, thúc giục bọn chúng đến gần cậu.
Bọn chúng tưởng rằng là phụ nữ, sau khi cởi sạch quần áo mới biết là một người đàn ông Nhưng cũng chả quan trọng gì, làn da của cậu còn mịn hơn cả phụ nữ, khuôn mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ.
Nhất thời bọn họ bị quỷ ám, liền làm chuyện xấu.
Sau khi làm xong, cũng có chút tính rượu, nhìn thấy quần áo của cậu lộng lẫy, tràn đầy quý khí, cũng sợ sự việc bại lộ, lập tức chạy trốn.
Diên không thèm để ý đến bọn chúng, cầm lấy bội kiếm ở trong góc, chậm rãi rút ra.
Ánh sáng bạc hiện ra, đôi mắt kia không hề có chút cảm xúc. Chỉ có sự khát máu.
Cậu chém từng nhát lên người bọn chúng, miệng vết thương bị nước ớt xâm vào, đau đến không thể tưởng tượng được.
Bọn họ không thể nhìn thấy, chỉ có thể quơ vũ khí loạn xạ, đụng đến thứ gì liền hung hăng đánh văng nó.
Thể lực Diên vẫn chưa hồi phục tốt, có lúc không kịp né, trên người cũng đã bị thương thêm mấy chỗ.
Bị thùng gỗ đập trúng, bị móc sắt đâm trúng…
Nhưng chút đau đớn này, làm sao mà bằng thứ bọn chúng gây ra được. Cho dù là tâm lý hay là cơ thế! Cậu đều muốn bọn chúng, sống không bằng chết!