Cố Ngọc Vy đợi câu nói này, không biết là đã đợi bao lâu rồi, bây giờ nó lại được văng vắng ngay bên tai, nhưng cô ấy lại cảm thấy nó thật sự không chân thật một chút nào.
Như thể…….cô ấy đang năm mơ vậy.
Mọi thứ ngay trước mắt này, giống hệt như là trăng trong gương, tất cả đều là ảo giác……
Ngón tay của cô ấy khẽ run lên, nhất thời không dám vươn tay ra để nhận lấy chiếc nhãn kim cương đó.
“Ngọc Vy?”
Nguyên Doanh thấy cô có chút không tập trung, lo lắng thốt lên tên của cô.
“Em đang năm mơ hay sao hả?”
“Không có, gả cho anh nhé, sau này hãy để cho anh được bảo vệ em”
“Vâng ạ!”
Ngay giây phút mà cô gật đầu đó, nước mắt không ngừng tuôn trào ra.
Cô ấy run rẩy vươn tay ra, cảm nhận được chiếc nhẫn kim cương đó còn sót lại hơi ấm trong lòng bàn tay anh ta, cuối cùng chiếc nhẫn đó đã vô cùng kiên định mà đeo vào ngón áp út của cô ấy.
Dưới khán đài, tất cả đều là những lời chúc phúc dành cho họ, hết người này đến người khác. Cố Chí Thanh không nhịn được khẽ lau đi khóe mắt, đôi mắt đục ngầu ấy sớm đã phiến hồng rồi.
“Con gái lớn rồi, khó mà giữ a………Ngọc Vy cũng đã gả cho người ta rồi”
Mặc dù không phải là con gái ruột thịt của ông, nhưng mà Cố Ngọc Vy cũng đã gọi ông một tiếng bố bao nhiêu năm nay rồi Lúc đầu, ông nhận nuôi cô cũng là vì nhất thời cảm thấy hứng thú, vì ông cảm thấy trong nhà chỉ có ba đứa con trai, vẫn còn thiếu một cái gì đó.
Úy Như cũng đã từng phàn nàn, bảo rằng sau này khi mà bà ra ngoài để mua quần áo, cũng sẽ không có một đứa con gái ngoan ngoãn để cùng bà đi lựa quần áo.
Thế nên, ông mới đến cô nhi viện để nhận nuôi một cô con gái. Lần đầu tiên, khi mà ông nhìn thấy Ngọc Vy, cô vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh, nắm trong tấm chăn bông nhỏ, lớn có tí tẹo thôi, bố mẹ cô đều đã nhảy lầu tự tử rồi, chỉ còn lại duy nhất một mình con bé mà thôi.
Sau khi Úy Như ra đi thì đứa nhỏ này là do một tay ông nuôi lớn.
Sau khi anh em Cố Thành Trung bị đưa đi rồi, trong khoảng thời gian đó, đều là Ngọc Vy ở bên cạnh ông, cùng ông vượt qua.
Hôm nay, hai mươi tám năm đã qua đi rồi, con bé cuối cùng cũng phải gả đi rồi Tuy rãng, nhìn đứa con rể này, ông không vừa mắt một chút nào, nhưng m: ông tin tưởng vào con mắt nhìn người của Cố Ngọc.
Vy, người mà con bé đã chọn, thì ít nhất nhân phẩm cũng sẽ không có vấn đề gì.
Ông chỉ là sợ, sợ rằng con bé sẽ phải chịu uất ức.
Hôn lễ đã kết thúc xong xuôi, trời cũng đã tối rồi, mọi người cùng nhau quay về khách sạn để ăn tối Khách mời cũng đã về gần hết rồi, còn lại cũng chỉ là bà con của hai bên.
Nửa đêm, người nhà họ Cố cũng phải rời đi rồi.
Lúc này, Cố Ngọc Vy mới cảm nhận được nỗi bưồn của việc phải gả đi, nhìn Cố Chí Thanh đang cúi người chống gậy, nước mắt cô ngay lập tức liền không nhịn được mà tuôn trào ra “Con đang khóc cái gì vậy hả? Hôm nay là ngày vui của con, đừng có khóc mà, lem hết lớp trang điểm rồi, như thế trông sẽ không đẹp đâu.
Cố Chí Thanh đau lòng mà nói, dùng đôi tay hốc hác lau đi nước mắt cho cô.
“Bố à, anh à”
Cố Ngọc Vy nhìn những người thân thương nhất của mình, nước mắt như hạt trân châu đứt đoạn rơi xuống.
Ngay từ khi cô còn nhỏ, Cố Chí Thanh đã nói cho cô nghe về thân phận thật sự của mình, ông không hề che giấu hay giấu giếm bất cứ điều gì cả.
Kể từ lúc cô bắt đầu hiểu chuyện, biết về thân phận thật sự của mình, đó cũng là bài học đầu tiên của cô.
Trong cái nhà này, cô chưa từng bao giờ bị phân biệt đối xử cả, người ngoài ai cũng nói rằng kiếp trước cô ấy đã tích được rất nhiều đức, nên kiếp này cô ấy mới có thể làm cô chủ thứ tư của nhà họ Cố.
Cô cũng cảm thấy như vậy, ông trời đã ban cho cô người bố và người anh trai tốt nhất trên đời này.
“Anh hai con và Lueia De Kettering có chuyện nên không thể đến được, thế nên để bọn bố thay nó uống ly rượu mừng này đi. Bây giờ a, con đã là con dâu của nhà người ta rồi Con phải hiếu thảo với người lớn trong nhà đó, phải chăm sóc tốt cho chồng của mình, có biết hay không hả?”
“Bố à, bố đừng nói nữa……..con không muốn gả đi nữa đâu, con muốn về nhà cùng với bố: Cố Ngọc Vy oaaaa lên một tiếng, liền khóc cả ra rồi, cô ôm chặt lấy Cố Chí Thanh.
Trước đây, trong trí nhớ của cô, dáng người của bố luôn luôn cao to, dũng mãnh, khi ra ngoài càng thêm uy phong gấp bội lần.
Nhưng mà bây giờ, khi mà cô ôm lấy bố mình, cô mới phát hiện ra rằng bố đã già rồi, dáng người cũng đã khom xuống rồi.
Cô còn chưa kịp báo hiếu cho bố thật tốt, vậy mà bây giờ lại phải gả cho nhà người khác rồi.
“Nói bậy bạ cái gì đấy con, gia đình của người ta vẫn còn ở đây đấy, đừng có ngang bướng nữa. Dù sao thì cũng ở cùng một thành phố mà, không có việc gì thì cứ về nhà thăm bố, nhà họ Cố sẽ vĩnh viễn là nhà của con, không chỉ là nhà vợ thôi đâu. Nếu thăng nhóc này đối xử với con không tốt, bố sẽ dạy dỗ cho nó một trận nhớ đời, đừng sợ ly hôn rồi sẽ không kiếm được người tốt hơn. Cố Chí Thanh bố đây muốn kiếm con rể, còn sợ sẽ không kiếm được người tốt hay sao hả?”
đang nói cái gì vậy hả? Ngọc Vy vừa mới kết hôn đây thôi, bố lại nói đến chuyện ly hôn rồi, không thích hợp cho lắm đâu: Cố Thành Trung nhíu chặt mày giận dữ, vội vàng nói “Đúng, đúng, đúng, bố chỉ là muốn con bé đừng có áp lực quá thôi. Được rồi, bọn bố cũng phải trở về rồi, ngày mai là ngày con về nhà chồng, con phải về nhà chuẩn bị cho thật tốt trước đã”
“Bố à…..
Cố Ngọc Vy khóc không thành tiếng.
“Mau về đi con.”
Cố Chí Thanh nhìn cô thật kỹ, sau đó quyết tâm quay người rời đi trước.
Nguyên Doanh một tay đỡ lấy cô ấy, nếu không thì cô cũng đã sắp ngã xuống rồi. Cố Thành Trung đưa tay lên xoa đầu cô một cái, nói: “Chúc mừng em nhé, đạt được ước nguyện trở thành bà chủ nhà họ Nguyên rồi, nhưng em vĩnh viễn cũng sẽ là em gái của anh. Bố nói không hề sai, nhà họ Cố là nhà của em, không phải chỉ đơn giản là nhà vợ thôi đâu. Muốn khi nào trở về nhà cũng được, em vân là cô chủ thứ tư của nhà họ Cố”
“Nguyên Doanh, tôi giao em gái của tôi cho cậu rồi đấy, cậu phải đối xử thật tốt với nó, cậu đã khiến nó phải chịu nhiều đau khổ rồi!”
Anh ta đè thấp mi mắt xuống, nghĩ đến tất cả những gì mà Nguyên Doanh trước đây đã làm với Ngọc Vy, trong lòng liền nổi lên lửa giận.
Nguyên Doanh gật đầu: ‘Nếu tôi có một chút chỗ nào đó đối xử không tốt với Ngọc Vy, cứ tùy theo ý anh mà xử lý, tôi tuyệt đối sẽ không có nửa lời oán hận”
“Vậy thì tốt, không cần tiễn nữa đâu, chúng tôi về trước đây”
Cố Thành Trung nắm lấy bàn tay của Hứa Trúc Linh, xoay người và rời đi Lúc chuẩn bị lên xe, Cố Chí Thanh kêu bọn họ đổi một chiếc xe khác ngồi, đừng có ngồi cùng với ông ta.
Cô nhìn xuyên qua lớp kính xe, mơ hồ nhìn thấy ông đang lau khóe mắt của mình.
Ông đã khóc rồi.
Ô muốn bọn họ nhìn thấy cái tối đó của mình, thế nên mới không muốn ngồi cùng một chiếc xe với bọn họ.
Sư tử có hung dữ đến đâu đi chăng nữa, thì cũng sẽ có lúc trở nên dịu dàng.
Khi nhìn thấy Cố Cố, ông không hề khóc.
Đứa con trai chết đi sống lại, ông cũng không có khóc.
Đứa con trai cả bỏ đi, đứa cháu ngoại bị phế, ông cũng không hề khóc.
Nhưng giờ đây, con gái nuôi được gả đi, vậy mà ông lại âm thâm rơi lệ, giống hệt như một con thú dữ đang tự liếm vết thương của mình vậy.
Sau khi Hứa Trúc Linh lên xe, cô siết chặt lấy bàn tay của Cố Thành Trung và nói: “Bố đang khóc, bố chắc chắn là rất đau lòng”
“Tuy rằng Ngọc Vy không phải là con ruột của ông ấy, nhưng trong số các anh em, bố quả thật là thương yêu em ấy nhất. Trong nhà, không ai được phép vì em ấy là con nuôi mà đi ăn hiếp em ấy. Anh đã từng thấy qua bộ dạng nghiêm khäc nhất của ông ấy, cũng đã từng thấy qua bộ dạng dịu dàng nhất của ông, nhưng tất cả đều là đối với Ngọc Vy mà thôi”
“Em có thể tưởng tượng được một người đàn ông như vậy, mà lại bò trên mặt đất học cách kêu của heo, cũng chỉ vì muốn ghẹo cho Ngọc Vy vui hay không hả? Mẹ của anh lúc đó cũng gần như sắp ghen lên mất rồi. Nói con gái là người tình kiếp trước của bố mình, Ngọc Vy có lẽ cũng là như vậy. Trúc Linh à, anh muốn có con trai, không muốn có con gái. Cái tâm trạng này đúng thật là tôi tệ quá đi”
“Ôm anh đi”
Hứa Trúc Linh ôm chặt lấy anh, bàn tay nhỏ của cô nhẹ nhàng vỗ về lấy sống lưng của anh.
Cô không thể nào hiểu được sâu sắc thứ tình cảm giữa bố và con gái như thế này.
Người bố trong ký ức của cô là Hứa Đức Thắng, ông ta đối với cô luôn luôn khắc khe, một chút cũng không có hoang mang.
Ngày mà cô được gả đi, ông ta đã sớm qua đời rồi Vả lại, cô đối với nhà họ Hứa cũng đã sớm không còn một chút tình cảm ấm áp nào rồi.
Hôm nay, khi nhìn thấy Ngọc Vy gả đi, cô mới cảm thấy có chút cảm động.
Người phụ nữ phải có thân phận như thế nào mới có thể khiến một người đàn ông mềm lòng, không phải là vợ, không phải là mẹ, mà chính là con gái..
Đứa con gái nuôi nấng hơn hai mươi mấy năm trời, bây giờ lại trở thành người của nhà người ta, nỗi đau này…….. đúng thật là không sao kể xiết được.
Người trước đó còn đang vui vẻ chúc mừng, quay lưng một cái liền đã khóc không ra bộ dạng người nữa rồi “Cố Thành Trung à, em sẽ cố gắng sinh cho anh một đứa con trai, em cũng không muốn phải gả con gái đi đâu, tim rất đau.
Cái cảm giác này………. quả thật rất khó chịu, người lấy được vợ thì vui mừng khôn xiết. Còn người phải gả con gái của mình đi thì trong cái đêm này…….. đã định sẵn sẽ không thể ngủ yên giấc được rồi.