“Tôi đã từng, ích kỷ và hẹp hòi, từng hoang tưởng để có được em, cho dù là để bù đắp cho những hối hận trong kiếp trước hay là kiếp này, tôi đều muốn có được em. Nhưng nhìn thấy bộ dạng Cố Thành Trung vì em mà chiến đấu, nhìn thấy em thà chết vì anh ta, hình như tôi biết rằng bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không có cách nào xoay chuyển được tình thế và không cách nào có được em. Cho dù…
Cố Thành Trung đã chết, tôi cũng không thể làm theo ý em. “
“Nhưng hiện tại, tôi thành tâm chúc phúc cho em, Cố Thành Trung so với tôi tốt hơn. Tình cảm anh ta dành cho em †ừ trước đến nay không hề nhỏ, tình cảm ấy rất to lớn. Anh ta có thể từ bỏ em, không phải vì anh ta không yêu em, mà vì anh ta quá yêu em. Vì vậy anh ta thà từ bỏ chính mình, cũng muốn em được khỏe mạnh. Tôi tin chắc, ngay cả khi anh ta không tới tìm anh, tôi cũng sẽ tới bảo vệ em. Chỉ là thân phận của tôi rất đặc biệt. Tôi không chỉ đại diện cho gia tộc Kettering, mà còn đại diện cho toàn bộ hoàng tộc và đất nước. Tôi hoàn toàn có thể bảo vệ em, nhưng không có cách nào bảo vệ Cố Thành Trung, cũng không thể tham gia vào cuộc đấu tranh giữa anh ta và Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử. “
“Tổng giám đốc công ty Nhật Kinh, tổng giám đốc hiệp hội thương mại Đà Nẵng, cả hai đều có thể cạnh tranh công bằng cho quyền kinh tế của khu vực Châu Á Thái Bình Dương, bất cứ ai muốn đều sẵn sàng phải trả giá. Ai bị thương nặng nguyên khí đầu tiên, bên kia sẽ ổn định chiến thắng. Tôi chỉ có thể đứng nhìn ngọn lửa từ bên kia. tôi không giúp được gì cho anh ta đâu, rất xin lỗi.”
Giọng Diên trầm và có chút áy náy.
Anh biết rằng bản thân đã làm Hứa Trúc Linh thất vọng rồi.
Hứa Trúc Linh nghe vậy liền lắc đầu nhẹ, không biết vì sao nhưng sau khi nghe những lời này cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất, cô đã biết rõ nguyên nhân cùng hậu quả, không đến mức chìm †rong mây mù, cả người đều tỉnh táo lạ thường.
“Vậy anh có biết kế hoạch của Cố Thành Trung không ?”
“..u Khi Diên nghe thấy điều này, liền trâm tư một khoảng thời gian ngắn, muốn nói lại thôi.
“Anh nhất định phải biết, đúng không?”
Cô lo lắng, khát vọng nhìn anh, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt quần áo của anh.
“Tôi không thể nói.”
Vẻ mặt anh có chút đau lòng.
“Tôi không khuyên anh ta làm điều này.”
“Anh nói cho tôi biết được không?
Tôi chỉ muốn hiểu thật rõ ràng, tôi không muốn bị giam giữ trong bóng tối.
Anh ấy đã che chở tôi khỏi gió và mưa phía sau bóng lưng của anh ấy, tôi có thể cảm nhận được vòng tay ấm áp ấy, nhưng không thể nhìn thấy vết máu sau lưng anh ấy, tôi thật sự chịu đủ đời này rồi.” : Đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi.
Diên nhìn cô, cánh môi mấp máy nhiều lần cố lấy hết can đảm để nói ra, nhưng lại cố kìm lại.
“Trúc Linh, em nghỉ ngơi trước đi, đợi tôi bình tĩnh trở lại, ngày mai tôi sẽ nói cho em”
“Tại sao lại là ngày mai?”
“Ngày mai tôi nhất định sẽ nói cho em, em còn đang mang thai, bây giờ đã muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh chính là không muốn nhắc tới, kiên trì nói phải đợi đến ngày mai.
Hứa Trúc Linh vò đầu bứt tai không còn biện pháp nào đành phải đồng ý.
Cô quay trở lại phòng, trời cũng đã tối.