Trong khi cô còn đang ngẩn ngơ với những suy nghĩ của riêng mình, Phó Thanh Viên liền thần bí hỏi: “Chị Trúc Linh, Diên là ai vậy?”
“Sao em lại biết cậu ấy?”
“Tối hôm qua lúc chị ngủ không ngừng gọi tên anh ta, không biết tại sao khi anh Thành Trung nghe thấy liền vô cùng khó chịu, giống như ăn phải một con ruồi vậy”
Phó Thanh Viên cố gắng dùng từ miêu tả chính xác nhất.
Hứa Trúc Linh nghe vậy liền chết lặng.
Trong lúc cô mơ hồ không ngừng gọi tên Diên sao?
Cô là vợ của Cố Thành Trung, vậy mà suốt một đêm không ngừng gọi tên một người đàn ông khác, anh còn có thể vui vẻ sao?
Chẳng trách, Hứa Trúc Linh luôn thấy anh có chút kỳ lạ, hóa ra là như vậy.
Tại sao anh lại không nói?
“Chị… chị gọi tên anh ta rất nhiều lần sao?”
“Một nghìn hai trăm hai mươi ba lần, em đếm chuẩn lắm, không sai đâu. Chị nói nhiều đến nỗi khàn cả giọng, nhưng vẫn một mực gọi tên anh ta, vẫn là anh Thành Trung dùng miện bón nước cho chị đó. Nhưng tại sao anh ấy làm như vậy được còn em thì lại không được làm vậy chứ? Anh Thành Trung còn đuổi em ra ngoài nữa chứ”
Ánh mắt Phó Thanh Viên liền xuất hiện vẻ ấm ức, dáng vẻ có chút tổn thương.
Hứa Trúc Linh vuốt tóc mình một chút, bản thân cô đúng là tự mình đi tìm đường chết mà.
Cố Thành Trung vốn dĩ đã là một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi, bây giờ trái tim anh lại còn nhỏ hơn cả một cây kim, tuy anh không chiến tranh lạnh với cô, nhưng bầu không khí giữa hai người hoàn toàn không thoải mái.
“Thanh Viên, sau này em sẽ tìm được một cô gái để bón nước bằng miệng cho cô ấy, nhưng người con gái đó phải là người mà em yêu nhất, cả đời này chỉ yêu mình cô ấy”
“Yêu nhất có nghĩa là gì hả chị?”
“Có nghĩa là sau khi có một cô gái xuất hiện trong cuộc đời thì em không còn thích những người khác nữa, em sẽ đem tất cả những điều tốt đẹp nhất cho cô ấy, muốn cô ấy lúc nào cũng vui vẻ.”
“Nhất định phải là con gái sao? Con trai thì không được ạ?”
“Ừm… cũng có thể chứ, đây là sự lựa chọn của em, điều kiện tiên quyết đó là người đó ở trong lòng em là độc nhất vô nhị, không có bất kỳ ai có thể thay thế vị trí của người đó. Nhất định phải thận cẩn thận, bởi vì đây là lựa chọn cả đời”
Hứa Trúc Linh nói vô cùng nghiêm túc, cô không muốn Phó Thanh Viên chọn sai người.
Phó Thanh Viên nghe xong liền đăm chiều gật đầu.
Người mà mình yêu nhất, có thể là nam, cũng có thể là nữ.
Vậy thì người mà cậu ta thích nhất là anh Phó Minh Tước, còn có chị Hứa Trúc Linh nữa.
Cậu ta có thể vì bọn họ mà sẵn sàng làm tất cả mọi việc.
Đúng lúc này, Cố Thành Trung bưng bát cháo nóng tới.
“Thanh Viên, ra ngoài chơi đi.”
“Vâng ạ”
Trong phòng liền trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của hai người đều đặn thoát ra.
Cố Thành Trung khuấy bát cháo nóng, chậm rãi thổi cho bát cháo đỡ nóng, không nói bất cứ lời nào.
Cuối cùng Hứa Trúc Linh không nhịn được nữa, lên tiếng phá tan bầu không khí im ắng: “Em… em xin lỗi”
“Xin lỗi cái gì?”
Anh không nâng mặt nhìn cô, hờ hững hỏi.
Hứa Trúc Linh liền cảm nhận được một áp lực rất lớn: “Em… em gọi tên của Diên.”