Cô có gọi cho cửa hàng trang sức, phát hiện sau khi Dương Việt ra nước ngoài trùng hợp đã gặp bạo loạn, người đã mất tích, sống chết chưa rõ.
Châu Vũ biết được tin tức này, trước tin báo cho Hứa Trúc Linh, khóc cả một đoạn đường trở về.
Hứa Trúc Linh cũng không ngờ sự việc lại biến thành như vậy.
Cô đang an ủi Châu Vũ, không ngờ trên TV phát ra một mẩu tin tức, nói rằng Cố Thành Trung xuất hiện trong buổi họp báo và thu mua một công ty công nghiệp.
Anh ấy trở về rồi?
Vừa mới rời đi bốn ngày, anh liền trở về rồi?
. Trái tim cô run nhẹ, muốn lập tức đi †ìm anh, như bộ dạng của Châu Vũ như vậy cô cũng không yên tâm.
Sau khi Châu Vũ được người đón đi, cô lập tức lái xe đến tập đoàn Gố Linh, trực tiếp đi đến văn phòng chủ tịch mà không bị ai cản trở.
“Anh… Anh trở về rồi.”
Cô sốt ruột vội vàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy người đàn ông đang trước cửa sổ sát đất quay lưng về phía mình, vốn có bao nhiêu lời muốn nói, nhưng lúc có thể nói ra lại run rẩy dè dặt, sợ bản thân đang năm mơ.
Người đàn ông chậm rãi xoay người, dáng người cao ngất, phong thái hiên ngang.
Cả người đều là âu phục màu đen được may vừa vặn, được ủi phẳng để tôn lên dáng người như người mẫu của anh.
“Ừm, anh về rồi, những việc trong †ay tạm thời trì hoãn.
“Em không hỏi đi đâu, chỉ cần anh trở về là tốt rồi.”
Cô còn nhớ rõ buổi tối hôm đó, ở trên không trung, cô hỏi anh lần này đi có nguy hiểm hay không, có thể mất mạng hay không.
Anh nói có thể…
Hiện tại thấy anh bình an trở về, tất cả đều tốt lắm!
Cô chạy như điên đến, tha thiết ôm chặt lấy anh.
Hai tay Cố Thành Trung quấn lấy eo cô, bờ môi mỏng vùi vào vai cô, tham lam mút lấy.
Hứa Trúc Linh bị sự nhiệt tình bất ngờ của anh mà hoảng sợ, anh rất ít khi vội vàng như vậy.
Thậm chí… còn dùng lực, cắn cổ cô có chút đau.
Anh không có một chút nhẹ nhàng, giống như bên trong cơ thể đang che giấu mãnh thú.
Trong lòng cô run lên, không biết vì sao chung quy cảm giác cũng có chút kỳ lạ.
Cô theo bản năng đẩy ra, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc.
Loại phản ứng này gần như là bản năng.
.. “Làm sao vậy? Trúc Linh?”
Cố Thành Trung nhìn cô, bởi vì cô mạnh mẽ đẩy ra mà thân mình cứng ngắc, đáy mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Cô ấy vậy mà lại đẩy mình ra.
“Em.
Hứa Trúc Linh ngơ ngác nhìn hai tay của mình, vô cùng kinh ngạc, cô thế nào lại đẩy Cố Thành Trung ra.