Hứa Trúc Linh run rẩy mà gọi tên Strzyga, sau khi ông ấy nghe thấy liền chạy lại, lúc này nhìn thấy máu, sắc mặt liền trầm xuống, vội vàng theo vết máu tìm đến.
Cuối cùng tìm đến một chỗ đá ngầm, sau đá ngầm là Diên đang trần trụi, một nửa đang chìm xuống nước.
Sắc mặt cậu tái nhợt, cả người đều là vết thương, máu chảy ròng ròng. Quần áo cậu đã sớm bị xé rách, vứt qua một bên.
Hứa Trúc Linh thấy cảnh tượng như vậy, kinh hoàng mà bụm miệng, nước mắt lăn dài Đã xảy ra chuyện gì… Không nghĩ cũng biết.
Nước mắt Strzyga đầm đìa, muốn vớt Diên ra khỏi nước, nhưng mà ông ấy đã đến tuổi trung niên, sức khỏe không tốt, căn bản không thể di chuyển được một nam thanh niên.
Hơn nữa lúc này sốt ruột, thiếu chút nữa giãm lên khoảng không, Hứa Trúc Linh liền cùng ông ấy đưa Diên lên mặt nước.
Vết thương trên cơ thể cậu đều là do ma xát với đá ngầm, còn có… dấu vết của đánh nhau.
Lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, khóe miệng sưng bầm xanh tím, còn kèm theo cả vết máu.
Strzyga lập tức cởi áo khoác đắp lên người cậu, che đi một số chỗ. Hai người hợp sức đỡ cậu lên xe, nhanh chóng rời khỏi lâu đài.
Hứa Trúc Linh thăm dò hơi thở của cậu, hơi thở mỏng manh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất vậy.
Cô ôm chặt lấy cơ thể cậu, cũng không để ý cả người mình toàn là vết máu. Dường như cậu cảm nhận được có người, bỗng phản kháng mãnh liệt. “Đừng đụng vào tôi, cút ra..Đừng có động vào tôi…
“Diên, xin lỗi, là tôi đến muộn rồi, xin lỗi Hứa Trúc Linh khóc đến nước mắt rơi đầy người, đau lòng muốn chết. Rốt cuộc là thứ khốn nạn nào, cả con trai cũng không buông thai Một tay Strzyga đặt trên vô lăng: “Người làm hại cậu chủ, tôi muốn cho bọn chúng sống không bảng chết, phải trả cái giá thật đất!”
Rất nhanh xe đã đi vào trấn Kettering, tránh đi toàn bộ sự kiểm soát, sợ kinh động đến Lance và Antonio.
Này xem như là một vụ tai tiếng tày trời, ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà Kettering.
Ngay cả mời bác sĩ, thì bác sĩ cũng phải là người tin tưởng được, tuyệt đối không được tiết lộ bí mật ra ngoài Lâu đài thuộc về Diên, đèn đuốc sáng trưng, mọi người đi qua đi lại thành đoàn.
Chuyện này người ngoài biết càng ít càng tốt, những người hầu cũng chỉ biết là nấu nước chuẩn bị thuốc, lại không biết tại sao.
Sau khi bác sĩ chẩn bệnh xong, vẻ mặt nghiêm trọng: “Vùng kín vị xé rách, cần phải chữa trị, liên tục bị chịu ngoại thương, nhiều cơ quan đã bị tổn thương…”
“Bây giờ người đã lâm vào hôn mà, trạng thái tinh thần không còn rõ ràng, vẫn chưa biết được sẽ như thế nào. Ngoài ra, tôi đã kiểm tra trong cơ thể của cậu… có bốn người đã để lại dấu vết, chứng tỏ cậu chủ bị bốn người đàn ông…”
Câu nói kế tiếp không dám nói hết.
Diên lớn lên rất xinh đẹp, cho dù là trai hay gái đều sẽ nảy sinh lòng ghen ghét. Lúc tóc còn dài, đóng giả để che đi sự thật, người ngoài căn bản không nhìn ra được cậu là con trai.
Nay đã cắt tóc ngắn, nhưng khuôn mặt vẫn tinh xảo như cũ, cũng có khả năng bị người khác nhìn lầm.
Nhưng… Nhưng đối phương đã cởi quần áo ra, chắc chẳn biết được nam nữ, còn làm ra loại chuyện như vậy, chứng tỏ…
Hứa Trúc Linh cũng không dám tưởng tượng, lại càng không dám nhắm mắt lại, sợ…
sợ sẽ nghĩ đến bộ dạng đau khổ của Diên Chuyện này đã tránh bà chủ, nhưng vẫn kinh động đến rồi Bên này bí mật mời bác sĩ đến, có thể giấu được Lance, làm sao có thể lừa được bà chủ.
Bà chủ vội đi qua, vừa biết được tin tức, sắc mặt liền trắng bệch, cơ thể căn bản không đứng vững được, nếu không phải là có người khác đỡ lấy kịp thời, chỉ sợ đã ngã xuống đất rồi.
Bà chủ không nói chuyện một lúc lâu, đang rơi vào sự kinh sợ vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Bác sĩ bất đắc dĩ mà tiêm cho bà chủ một mũi an thần, bà chủ mới dịu lại. Đây là lần đầu Hứa Trúc Linh thấy được, bà chủ luôn kiên cường như vậy, giờ mắt đã đỏ au rồi.
“Strzyga, đã tra được người chưa? Là ai làm ra chuyện dơ bẩn với con tôi như vậy?”
“Bà chủ, đã điều tra rồi, là bốn tên côn đồ, hôm nay uống rượu say, không biết làm sao mà có thể chạy đến được bãi biển Huỳnh Quang… trước mắt đã bắt được rồi, đang trên đường giải về”
“Bọn họ có tội, cần phải trừng phạt, vậy ông thì sao? Tôi bảo ông không được rời khỏi cậu chủ một bước, ông làm như thế nào hả?
Hơn nữa chỗ bãi biển hẻo lánh như vậy, sao ông lại không phái người đi bảo vệ, ông không muốn sống nữa hả?”
Mặc dù có bình tĩnh lại, cũng không thể ngăn cản sự nóng nảy và giận dữ của bà chủ.
Bà ấy là một người mẹ, chuyện như thế này xảy ra trên người con trai mình, làm sao bà ấy có thể chấp nhận được.
Bà ấy vơ lấy bình hoa trên bàn, ném về phía Strzyga. Nhảm thẳng vào đầu của ông ấy mà ném tới.
Lần này đập trúng rồi, người còn có đường sống không?
Mà Strzyga cũng không hề phản kháng mà đứng yên tại chỗ, chờ bị trừng phạt. Ông ấy.. muốn lấy cái chết để tạ lỗi.
Hứa Trúc Linh đứng ngay bên cạnh ông ấy, gần như phản ứng theo bản năng, trực tiếp bổ nhào đến, hai người ngã xuống đất, tránh thoát được bình hoa. “Strzyga, ông có sao không? Ông cứ đứng đó làm gì hả? Không muốn sống nữa à?”
“Ông già này không chăm sóc tốt được cậu chủ, xảy ra chuyện như vậy, cũng không tránh được bà chủ giết tôi!”
“Nhưng chuyện này đã xảy ra rồi, chúng ta phải bù đắp lại chứ, chết thì có tác dụng gì?”
“Láo xược! Hứa Trúc Linh, chỗ này đến lượt cô lên tiếng không hả? Còn nữa, con trai tôi xảy ra chuyện cô cũng không tránh được có liên quan đâu, cô cũng đừng hòng trốn, Strzyga đáng chết, cô lại còn đáng chết hơn”
“Bà chủ, lúc này thực sự không thích hợp để cãi vã, cậu chủ cần nghỉ ngơi, tinh thần của bệnh nhân thực sự rất yếu, không thích hợp bị chấn động”
“Được, người đâu, lôi bọn họ xuống, nhốt người vào địa lao, chăm sóc cho tốt.’ Bà chủ gắn từng chữ mà nói, không hề cho bọn họ cơ hội giải thích, trực tiếp lôi người xuống Bà chủ cũng đuổi bác sĩ ra, tự mình canh giữ bên giường.
Bà ấy nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Diên, còn có những vết thương loang lổ trên cơ thể, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống.
Bà ấy còn tưởng rãng mình sẽ không khóc nữa, dù sao nước mắt là của kẻ yếu đuối, người vô dụng mới khóc.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, bà ấy vẫn khóc rồi.
Xảy ra chuyện như vậy, bà ấy làm sao mà khống chế được. Bà ấy cầm chặt tay Diên, nước mắt đã chảy ròng ròng “Con của mẹ, sao mạng của con lại khổ như thế, tại sao thượng đế lại đối xử với mẹ con ta như vậy, tại sao?”
“Là thế giới này bất công, rốt cuộc mẹ phải làm cái gì, mới có thể cho con bớt khổ đây?
Con trai… con có lỗi gì, tại sao… lại như vậy, con trai…
Bà chủ đau khổ mà nhào lên người cậu, nước mắt không ngừng rời.
Một tiếng sau, Diên đã tình lại, trừng lớn mắt mà nhìn lên trần nhà.
Bà chủ gọi bác sĩ đến, bác sĩ kiểm tra đồng tử của cậu, lấy máu đi xét nghiệm. Cơ thể không có gì thiệt hại, chỉ là cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, còn về phương diện tâm lý…
Còn phải nhìn vào biểu hiện sau này của cậu.
Từ lúc cậu mở mắt ra đến giờ, cậu vẫn luôn ngây ngẩn mà nhìn trần nhà, không hề nói chuyện, không hề có biểu cảm gì, làm cho bà chủ vô cùng lo lắng.
“Con trai, con sao vậy, trên người có chỗ nào đau thì nói cho mẹ được không?” Diên nghe thấy giọng nói của bà ấy, con ngươi hơi chuyển động, giọng nói khàn khàn vang lên.
“Mẹ, con mơ thấy một cơn ác mộng, ác mộng, có bốn người… mẹ, mẹ nói với con đi, những thứ đó đều là giả đúng không?”
Bà chủ nghe thấy vậy, không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ.
“Mẹ còn chưa trả lời câu hỏi của con”
“Mẹ nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con, làm cho bốn người kia chết không tử tế”
Diên nghe thấy lời này, đồng tử co rút lại.
Không phải mơ… toàn bộ đều là thật sao?