Một lúc lâu, anh mới buông cô ra, cúi đầu, không nhìn mặt cô. "Đi, đi nhanh lên, nếu không anh sợ anh không khống chế được mà ngăn cản em."
Cố Ngọc Vy cần nhẹ môi, không còn gì do dự nữa. Nếu cổ tiếp tục kéo dài, đối với hai người chỉ càng thêm tổn thương.
Cô xuống xe, lấy hành lý đi vào sân bay không hề quay đầu lại.
Quý Khiêm thấy bóng dáng rời đi nhanh chóng của cô, trái tim đau nhói.
Cô là một cô gái rất liều lĩnh, chuyện gì cũng làm thật dứt khoát, nhất là chuyện tình cảm. Thích là thích, mà không thích thì cũng sẽ không cho ai bất kì cơ hội nào.
Anh đã nghĩ, không người đàn ông nào thích một cô gái luôn làm loạn cả.
Dường như có thể chạm được đến, nhưng dường như lại mơ hồ không chiếm được.
Nhưng bây giờ, anh chỉ phát điện hy vọng Cổ Ngọc Vy chơi trờ chơi mập mờ với mình, như vậy... anh còn có thể tự lừa mình dối người, cho rằng bản thân còn có cơ hội.
Ngay cả mặt Nguyên Doanh anh cũng chưa từng gặp, cử như vậy đã bị phán thất bại, thật là mất mặt.
Anh đợi ở cửa sân bay rất lâu, luôn mong chờ Cổ Ngọc Vy sẽ đi ra từ bên trong. Cô hối hận, không đi tìm Nguyên Doanh, nguyện ý lấy anh làm chồng.
Trong đầu cứ lặp đi lặp lại cảnh tượng đó, kết quả lại có vẻ thật nực cười.
Lúc anh đang chuẩn bị về nhà, lại nhận được điện thoại của Quỹ Thiên Kim.
Nói là Cổ Chí Thanh đã tìm đến nhà họ Quý.
Lúc nghe điện thoại, anh đã thấy bình tĩnh hơn, thản nhiên nói: “Nếu dì muốn phạt cháu, chờ cháu về rồi nói sau. "Cháu cứ uống rượu bên ngoài, không cần nhất định phải về nhà uống. Trong nhà tuy đầy rượu ngon, nhưng đều ở chỗ cha cháu, dường như cháu uống cũng không thoải mái. Quý Thiên Kim bình tĩnh nói.
Quý Khiêm ngạc nhiên, dì lại nói cho phép anh buông thả, có thể mượn rượu giải sầu sao? “Dì...Dì vẫn là dì của con sao?"
Anh tiết lộ tin tức của Vikla, đáng ra dì nên phạt anh ta mới phải. “Tất nhiên dì là dì của cháu, dì biết lúc này trong lòng cháu khó chịu, ra ngoài thả lỏng rồi hãy về nhà. Ba cháu để di xử lý. Ông ấy nói cháu không có tiền đồ, đến bà xã cũng để người ta chạy mất. “Trong lòng cô ấy không có cháu."
Quý Khiêm chua xót nói. “Về sau cháu sẽ tìm được người tốt, đàn ông 30 tuổi lập gia đình cũng chưa muộn. Đừng áp lực như vậy, uống rượu xong thì tìm lái xe chở về, đừng để vi phạm pháp luật. “Dì...có vẻ đã thay đổi rất nhiều.” “Xin lỗi cháu, có lẽ trong hai mươi năm qua dì là một người di nghiêm khắc, một người em nghiêm khắc, dì sẽ dần dần thay đổi." "Di à..." “Hơn bốn mươi tuổi mới dần dần lớn thay đổi, có phải đã muộn rồi hay không? Quý Thiên Kim cười hỏi. “Không đâu, mặc kệ ai có nói gì, dì vẫn là người dì tuyệt vời nhất của cháu." “Tốt lắm, buổi tối nhớ về sớm một chút.
Quý Thiên Kim vừa nói xong liền cúp điện thoại.
Đột nhiên thay đổi bản thân, bà cũng không quen lắm, nhưng... Dường như mọi chuyện đang dần trở nên tốt hơn.
Chiều tối, có người bấm chuông cửa của biệt thự.
Chú An ra mở cửa, nhìn thấy người đàn ông hiên ngang đứng ngoài cửa, nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi, ngài là...?" “Tôi là bạn của Hứa Trúc Linh. Con của tôi ở tạm chỗ này, bây giờ tôi đến đón nó trở về." “Ngài chờ một chút để tôi vào hỏi lại."
Chẳng mấy chốc chủ An đã quay trở lại, dẫn anh ta vào nhà trong.
Minh Diệp thấy Phó Minh Tước liền xông lên, nhảy vào trong ngực anh ta.
Hứa Trúc Linh đứng bên cạnh, cảm nhận rõ ràng được sắc mặt anh ta khó coi trong chớp mắt, lông mày nhíu lại, trên trán còn có gân xanh, mồ hôi lạnh chảy ra.
Rõ ràng vết thương trên người anh ta còn rất đau, anh ta lại cổ chịu đựng, ra vẻ không có chuyện gì, vuốt ve đầu của Minh Diệp, dịu dàng nói: "Mấy năm nay cha đi vắng, con có nghe lời của mẹ không?” “Con rất ngoan ngoãn, nhưng mẹ cũng bận rộn lầm cả ngày phải ở bên ngoài." “Mẹ con bận rộn nên không chăm sóc tốt cho con được. Con lên xe trước, ba còn có chuyện muốn nói với mẹ con. “Vậy ba phải đợi một chút, con cũng có chuyện muốn nói với mẹ. Con cũng nói chuyện riêng. "Đứa bé ngốc, con có chuyện gì phải nói chuyện riêng?” Phó Minh Diệp mim cười bí ẩn, bước ra khỏi vòng tay anh đi đến chỗ Hứa Trúc Linh.
Cô kéo Hứa Trúc Linh vào một góc, nói: “Mẹ, con biết bí mật của mẹ rồi đó. “Con biết bí mật của mẹ?” Hứa Trúc Linh nghi nhờ hỏi, khó hiểu nhìn cô. "Mẹ và người chủ đã ngủ hôm trước là người yêu đúng không? Mà mẹ cũng không phải mẹ ruột của con, chẳng qua người chỉ rất giống mẹ ruột của con thôi.” "Con...sao con lại biết chuyện đó?” "Con cũng không phải đứa trẻ ngốc, mẹ và chủ đó luôn luôn nhìn nhau. Ba mẹ của bạn con cũng đều như vậy, con lại thông minh tất nhiên sẽ nhận ra. Con cũng biết, mẹ kết hợp với cha để lừa gạt con cũng bởi vì tốt cho con. Khoảng thời gian này con thực sự rất vui, con cũng xem mẹ như mẹ ruột của con, con còn có thể tiếp tục gọi mẹ là mẹ được hay không?” "Được, con vui là tốt rồi. Minh Diệp ngoan lắm, rất hiểu chuyện “Nếu bởi vì con mà mẹ và cha phải khó xử trong lời nói, con sẽ từ bỏ, con cũng rất yêu cha, không muốn cha phải khó xử. Huống hồ bây giờ con đã có mẹ, con rất vui vẻ thỏa mãn. "Cuộc trò chuyện riêng của Minh Diệp đã kết thúc, tạm biệt mẹ "
Cậu kiếng mũi chân, hôn lên khuôn mặt mềm mại của Hứa Trúc Linh, sau đó vui vẻ chạy đi. “Hai người nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?" “Thì ra Minh Diệp đã biết em không phải mẹ của nó từ sở, hai người lớn như chúng ta lại tìm đủ mọi kể để lừa con bé. “Thật sao?"
Phó Minh Tước nghe vậy, đôi mắt tối sầm lại, chớp mắt thấy được cảm xúc phức tạp khó hiểu ẩn trong đáy mắt. Ngay lập tức, anh cười nói: “Dù sao thì lần này cũng làm phiền đến em khoảng thời gian này. Bởi vì chuyện của anh mà kéo cả em vào vòng xoáy này. “Nếu không phải nhờ anh, em cũng không tìm thấy nhiều người nhà quan tâm em như vậy. Rốt cuộc anh làm gì khiến dì giận giữ đến mức bắt anh lại? Nhốt lâu như vậy cũng không xảy ra chuyện gì chứ?" "Nói không chừng lần tiếp theo sẽ là Cổ Thành Trung đó.
Giọng nói của anh ta rất nhỏ, như là thì thầm tự nói cho bản thân nghe vậy.
Cô không nghe rõ, chỉ nghe được ba chữ Cổ Thành Trung. Cô nghi ngờ nhìn Phó Minh Tước, chỉ thấy anh xua tay cười xòa. “Không có gì, một lát nữa anh sẽ dẫn Minh Diệp đi đến Manton, có lẽ một thời gian nữa sẽ không ở thủ đô, em chăm sóc bản thân thật tốt, khi nào rảnh anh sẽ đến thăm em." "Vậy anh chú ý an toàn, chăm sóc Minh Diệp thật tốt. Phó Minh Tước cười, gật đầu xoay người rời đi.
Nhưng không ngờ vừa mới xoay người đi, lại đột nhiên quay lại, bước đến ôm chặt lấy Trúc Linh.
Cô hoảng sợ, còn chưa kịp có phản ứng cho nên đã quên mất phải đẩy anh ra. Anh vuốt ve đầu cô, dịu dàng nói: “Chờ anh, một nhà chúng ta đoàn tụ.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn, chạm nhẹ vào lòng cô. Hứa Trúc Linh nghi ngờ mình đã nghe lầm. Cái gì mà "một nhà chúng ta đoàn tụ “Anh có ý gì? "Không có gì, hẹn gặp lại.
Anh nhanh chóng buông cô ra, không làm động tác gì nữa, xoay người rời đi.
Lúc đến cửa, dường như phát hiện ra điều gì, anh ngoảnh đầu nhìn lại.
Cách một khoảng không, bốn mắt chạm vào nhau. Anh nhìn thấy Cố Thành Trung đứng trên cầu thang, anh khẽ nhếch miệng, thản nhiên thu hồi ánh mắt rồi quay đi.
Hứa Trúc Linh cũng phát hiện Cổ Thành Trung đến đây, trong lòng khẽ run lên, sẽ không có hiểu lầm chứ. “Chú ba Cổ?" “Anh ta chính là Phó Minh Tước?” Cố Thành Trung nói nhỏ, không chút cảm xúc.