Cô ta khẽ thở ra một hơi, bị dọa không nhẹ, liền ngã ngồi xuống dưới sàng nhà.
Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi, cô ta đã vội vàng tìm manh mối về em gái anh ta, hy vọng có thể bù đắp được chút gì đó.
“Charlotte, William. Charlotte? Nhớ kỹ, phải kiểm tra”
Hiện giờ, cũng chỉ có thể xem ngựa chết như ngựa sống mà thôi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, William ở bên ngoài lo lắng bất an.
Hàng ngày hàng đêm anh ta đều vô cùng ngóng trông, có thể một lần nữa gặp lại em gái, bù đắp lại những tiếc nuối năm đó.
Vài lần anh ta muốn gõ cửa, nhưng hai tay buông thõng không dám gõ xuống.
Vì bản thân gây ra tiếng động dù chỉ một chút thì linh hồn của Charlotte sẽ biến mất không dấu vết.
Anh ta biết em gái luôn ở bên cạnh mình, nhưng không hiểu vì sao bây giờ cảm giác về sự tồn tại đặc biệt này càng ngày càng kém?
Anh ta sợ nếu không nói ra được những lời này, bản thân thật sự sẽ không còn cơ hội.
Nửa tiếng.
Một tiếng.
Hai tiếng.
Khoảnh khắc Kỷ Nguyệt Trâm đóng quyển nhật ký lại, nước mắt từ từ rơi xuống.
Kỷ Nguyệt Trâm nhìn cánh cửa đóng kín biết William đang đợi mình bên ngoài.
Khoảnh khắc đó đột nhiên cảm thấy anh ta chính là anh trai mình.
Hóa ra, Charlotte cũng có quá nhiều lời vẫn chưa nói ra, một lần bỏ lỡ này vậy mà lại trở thành vĩnh hằng.
Thật ra trong lòng hai người đều tràn đầy tiếc nuối, đều muốn làm sự bối đắp cuối cùng.
Con người luôn nghĩ rằng khi còn sống luôn có rất nhiều cơ hội.
Nhưng một khi cuộc chia ly đến quá nhanh, thì sẽ đặc biệt hối hận.
Nếu như biết sớm…
Trên thế giới này, làm gì có điều gì biết trước chứ?
William nhìn thấy cửa mở ra, khoảng khắc Kỷ Nguyệt Trâm xuất hiện trước mắt mình, trái tim anh ta như thắt lại.
“Em gái tôi nó…”
“Thế nào rồi” ba từ này vẫn còn mắc kẹt trong cổ họng, thì bên tai đã vang lên giọng nói hơi nghẹn ngào của Kỷ Nguyệt Trâm.
“Anh”
Chính xác mà nói, không phải Kỷ Nguyệt Trâm, thân phận lúc này của cô ta chính là Charlotte đã trở về.
Cho dù, cô ta đã sớm biến mất từ lâu, nhưng cô ta cũng không hề tiếc nuối.
Cô ta đã không thể biết rõ được mình rốt cuộc là làm thầy trừ tà hay giúp nhưng hồn ma chưa hoàn thành ước nguyện ấp ủ từ lâu để bù đắp cho những hối tiếc trong cuộc đời của họ.
Con người đều nói địa ngục rất đáng sợ, đó là do bọn họ chưa được nhìn thấy nhân tâm.
Cho nên, cô ta rất thích nghề nghiệp của mình, cũng chưa bao giờ sợ hãi khi giao lưu với những linh hồn này.
“Cô… cô gọi tôi là gì?
William ngẩn ra nhìn cô ta, đồng tử co rút nghiêm trọng, trong con ngươi màu hổ phách có một tia sáng run rẩy.
Kỷ Nguyệt Trâm nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt, bàn tay nhỏ bé run rẩy sờ lên mặt anh, gảy những sợi tóc mai bay toán loạn.
Bên trái thái dương có vệt sẹo của đạn, đó là khi anh ta mười hai tuổi, đỡ đạn giúp Charlotte.