“Chúng ta có thể được thăng chức tăng lương hay không đều dựa hết vào chương trình này. Tô đậm tên thương hiệu trang sức kim cương của hai người họ cho tôi! Bật màn hình LED lên, còn có các người, mau in tạp chí, liên hệ với các kênh phát trực tiếp cùng lúc quảng bá cho tôi”
Phía sau cánh gà thì bận không kịp thở còn phía trước sân khấu thì đã hết thời gian nghỉ ngơi giữa giờ.
Mặt Hứa Trúc Linh vẫn còn đỏ ửng, cô khó chịu trừng Cố Thành Trung một cái.
Không nói với cô một tiếng mà đã hôn cô trước mặt bao nhiêu người, đúng là khiến người ta tức chết mà.
Có biết khiêm tốn không?
“Cô Linh, cô ấy..” Người dẫn chương trình nhìn ra được vẻ không vui của Hứa Trúc Linh.
“Xấu hổ”
Cố Thành Trung mỉm cười và nói.
“Tôi hiểu, tôi hiểu!”
“Vậy vòng tiếp theo sẽ là khách mời đặt câu hỏi, mọi người đã chuẩn bị xong chưa?”
“Các bạn, bà xã tôi không giỏi ăn nói, muốn hỏi gì thì cứ hỏi tôi, đừng làm bà xã tôi sợ, dù sao thì cô ấy cũng đang mang thai”
Cố Thành Trung mỉm cười hiền hòa, giọng nói chậm rãi, trông có vẻ khiêm tốn, lịch sự nhưng thực tế…
Mọi người đều cảm nhận được áp lực rất lớn.
Đây rõ ràng là uy hiếp một cách trắng trợn mà.
Dưới khán đài đều là các nhà báo nổi tiếng được các trang truyền thông lớn mời đến, vấn đề họ đưa ra đều vô cùng hóc búa.
Vẫn chưa bắt đầu hỏi thì Cố Thành Trung đã lên tiếng nhắc nhở, vậy bọn họ ai còn dám lỗ mãng nữa?
Từ trước đến nay, anh là khách mời đầu tiên cảnh cáo mọi người trong trường quay phát sóng trực tiếp.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, nhìn qua nhìn lại rồi nuốt nước bọt.
“Không sao, không sao, chắc là tôi có thể”
Hứa Trúc Linh cảm giác thấy không khí không ổn thì vội lên tiếng nói đỡ.
“Vậy, bắt đầu đi.”
Người dẫn chương trình cũng thầm vuốt mồ hôi hột.
Khách mời số một: “Tổng giám đốc Trung, anh… Anh có tin vào tình yêu không?”
“Tôi không tin tình yêu, tôi tin cô ấy, cô ấy ở bên cạnh tôi thì chính là tình yêu.”
“Vậy… Nếu như cô ấy không ở bên cạnh anh thì sao?”
“Vậy thì tôi sẽ tìm ra cô ấy, cùng cô ấy ở bên nhau. Cô ấy lùi về sau một bước thì tôi sẽ tiến về trước ba bước. Cô ấy lùi về sau một trăm bước thì tôi sẽ tiến về trước ngàn vạn bước, sao rồi cũng sẽ đuổi kịp được cô ấy”
“Vậy tổng giám đốc Trung có lúc nào cảm thấy cô ấy là gánh nặng của mình không?”
“Trước đây có rất nhiều người đã từng nói với tôi, chung sống cùng cô ấy chỉ khiến tôi vướng tay vướng chân. Dù sao thì lúc một thân một mình thì có thể làm bất cứ chuyện gì, không có gì phải lo nghĩ, nhưng có thêm một người thì sẽ phải phân tâm chăm sóc. Nhưng nếu như một người đàn ông không có tự tin có thể bảo vệ tốt cho người phụ nữ của mình thì người đó có còn được gọi là đàn ông nữa không?”
“Trước giờ cô ấy chưa từng là gánh nặng của tôi mà là niềm tin để tôi dũng cảm tiến về phía trước”
“Cô… Cô Linh, tôi bạo gan… Bạo gan hỏi thử…”
Khách mời run run nhìn về phía Hứa Trúc Linh, cảm giác vấn đề mà bản thân sắp hỏi sẽ đe dọa đến an toàn tính mạng của bản thân.
“Anh hỏi đi, đừng căng thẳng”