Một lúc lâu sau đó, Hứa Trúc Linh là người lên tiếng trước: “Mọi chuyện nhất định không đơn giản đúng không? Nếu có thể đưa được anh ta về thì Hắc Ảnh đã tự về từ lâu rồi. Lần gặp mặt tới nhất định rất nguy hiểm đúng không?”
“Trúc Linh, có những lúc anh thật sự không hy vọng em thông minh như thế.”
Cố Thành Trung xoa huyệt thái dương, bất lực nói ra câu đó.
Hứa Trúc Linh không buồn tức giận lườm anh rồi nói: “Con người luôn phải trưởng thành anh ạ.”
“Ừ, xem ra đồ ăn bổ não em ăn mấy năm nay không phải là vô ích.”
Cố Thành Trung xoa đầu của cô, giọng nói trêu chọc.
“Xin anh đấy, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.”
Hứa Trúc Linh vừa nói xong câu này, Cố-Thành Trung đã ôm cô vào trong lòng, nói: “Đây là chuyện của đàn ông, em cứ để anh giải quyết, em không cần phải lo lắng đâu. Hôm nay chúng ta đi xem phim, ăn thịt nướng, thư giãn một chút.”
“Hả? Thật sao, vậy chúng ta mau xuất phát thôi.”
Hứa Trúc Linh lo lắng nhanh cũng quên rất nhanh.
Binh đến tướng chặn, nước lên đất ngăn, chuyện trong tương lai không ai có thể dự liệu được. Chuyện duy nhất cô có thể làm được chính là sống vui vẻ trong hiện tại cùng với anh.
Tại nhà họ Khương.
Khương Anh Tùng đã mua xong nhà ở Đà Nẵng để làm đám cưới từ lâu. Bố mẹ anh ta qua đời sớm, ông bà trong nhà có chú bác chăm sóc nên Khương Anh Tùng có thể yên tâm sống riêng ở đây.
Anh ta gặp được Lâm Thanh Huyền, thấy cô ta cũng là trẻ mồ côi nên vô cùng quan tâm chăm sóc.
Ở bên cạnh Lâm Thanh Huyền, anh †a thấy mình như người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Anh ta có may mắn gì mà có thể tìm được một người vợ cùng cố gắng nỗ lực như thế.
Lâm Thanh Huyền độc lập kiên cường, nhưng trước mặt anh ta lại không mất đi vẻ dịu dàng và trẻ con.
Anh ta thích hết mọi thứ của Lâm Thanh Huyền và cũng dốc hết lòng hết dạ ra để yêu cô ta.
.__ Sau khi gặp được Lâm Thanh Huyền, Khương Anh Tùng mới phát hiện ra mình có thể yêu một người như thế.
Cuối cùng anh ta cũng có thể hiểu được tình cảm Cố Thành Trung dành cho Hứa Trúc Linh.
Nhưng người phụ nữ này lại phản bội anh ta.
Ngay từ đầu, mục đích của người này chỉ là muốn tiếp cận anh.
Khương Anh Tùng nhốt mình trong thư phòng một ngày một đêm, vết thương cũng chỉ xử lý qua loa, bên trên hiện giờ máu đã đóng thành một lớp dày.
.Anh ta nhốt Lâm Thanh Huyền vào trong phòng ngủ, đưa con cho dì Nguyệt mang đi. Căn nhà trở nên vô cùng trống trải, trừ hai người ra chỉ có một dì ở cửa hàng tới nấu ăn.
Anh ta sợ Lâm Thanh Huyền ở trong phòng sẽ đói bụng.
Trong phòng ngủ không có thứ gì sắc nhọn, phòng sách có camera giám sát nhất cử nhất động trong phòng ngủ, để đảm bảo Lâm Thanh Huyền không tự sát.
“Nhưng người phụ nữ này rất yên tĩnh, chỉ ngồi thừ ra trên giường chứ không hề làm gì khác.
Khương Anh Tùng thật sự muốn biết cô đang nghĩ gì và có cảm thấy hối hận không.